- Ai gọi đến vậy?
- Là Lâm Dương Vũ, tên này cũng nhanh thật đấy,
chúng ta vừa mới đi hôm qua mà hôm nay đã làm lành được rồi.
Nãy gọi đến là bảo em và chị về được rồi đấy.
- Thế à, vậy chiều chúng ta về khách sạn luôn đi, ở đây chán lắm.
- Được được, theo ý chị.
Lục Đình Phong và Từ An An vốn cũng không đi đâu xa cả, nên chỉ mất khoảng hai mươi phút để quay trở lại khách sạn.
Khi đang vào thang máy, đúng lúc gặp được Nguyệt Như Ái và Lâm Dương Vũ đang ở bên trong.
An An, Đình Phong, hai người tưởng có chuyện cần giải quyết?
À, giải quyết xong rồi, cũng không có gì khó khăn lắm, chỉ trong hôm qua là mọi chuyện đã ổn.
Từ An An nói với Nguyệt Như Ái, xong mới nhìn sang Lâm Dương Vũ.
Quả như lời Lục Đình Phong nói, chỉ mới đi một ngày mà hai người này đã tiến triển hơn hẳn.
Như Ái, sao Dương Vũ cũng ở đây vậy? –Từ An An giả ngây giả ngô hỏi.
Anh ấy…
Chúng tôi tình cờ gặp nhau thôi, thấy Như Ái đi một mình nên tôi mời cô ấy đi ăn tối cùng.
Vậy hai người chờ tôi với Đình Phong được không? Chúng tôi đi thay đồ rồi xuống ngay.
Nói xong, Lục Đình Phong và Từ An An nhanh chóng lên phòng, còn Nguyệt Như Ái và Lâm Dương Vũ ngồi đợi ở sảnh, hơn mười phút sau thì hai người kia cũng xuống.
Thế...!Đi ăn ở đâu đây? Không ăn hải sản nữa đâu nhé.
Vậy thì ăn đồ Nhật đi.
Ở cạnh khách sạn này có quán ngon lắm.
Được được, đúng lúc chị cũng đang thèm.
Bốn người bàn với nhau, rồi thống nhất đi ăn ở một nhà hàng Nhật Bản, cách khách sạn này cũng không xa lắm.
Quản lí nhà hàng này vừa nhìn thấy họ liền biết khách VIP, vì thế cho nhân viên ra phục vụ tận tình, chu đáo, còn sắp xếp một bàn ăn có tầm nhìn đẹp, ngồi đây có thể thấy cảnh toàn thành phố lung linh trong màn đêm.
Những ánh sáng rực rỡ trải dài thu vào tầm mắt, phía xa xa là sóng biển rì rào.
Nguyệt Như Ái thì mải mê ngắm cảnh thành phố biển từ trên cao.
Lâm Dương Vũ nhìn cô như thế mà cười mỉm, thậm chí còn dự tính trong tương lai sẽ cùng Nguyệt Như Ái mua một căn nhà ven biển để sinh sống.
Mà dự tính này của anh, cũng quá xa xôi rồi!
Còn Từ An An thì ngồi chọn món, cả tấm menu món nào cô cũng chọn, nhiều tới nỗi nhân viên ghi không kịp.
Nhưng nhà hàng này cũng nhanh, chỉ một lúc sau đã lên toàn bộ các món.
Do Từ An An thích đồ sống nên các món này hầu hết là sashimi, ngoài ra thì chỉ có các món phụ và tráng miệng.
Trái với Từ An An, Nguyệt Như Ái lại không biết ăn đồ sống, còn đang ăn kiêng nên không dám đụng đũa tới mấy món này.
Thấy cô như vậy, Lâm Dương Vũ liền gọi phục vụ rồi lên thêm vài món khác.
Điều này làm Từ An An khó hiểu mà hỏi anh:
Sao anh lại gọi thêm thế?
Như Ái không ăn được đồ sống.
Câu nói ấy làm Nguyệt Như Ái ngước lên nhìn anh, chuyện cô không ăn được đồ sống chưa từng nói cho ai, cớ sao Lâm Dương Vũ lại biết?
Lâm Dương Vũ hiểu cô đang tò mò chuyện gì, nhưng chỉ đút vào miệng cô một miếng bò kobe vừa được đưa lên, mỉm cười mà nói:
Ngoan, ăn đi, đừng nghĩ gì cả.
Nguyệt Như Ái ngoan ngoãn nghe lời Lâm Dương Vũ, cô có thể cảm nhận được miếng thịt tan ngay trong miệng, lần đầu cô ăn bò kobe mà ngon tới vậy.
Hoặc cũng có thể, món ăn này ngon cũng nhờ một phần được ai đó gắp cho cô ăn!
Từ An An và Lục Đình Phong ngồi đối diện mà lắc đầu ngán ngẩm.
Dù chưa thành cặp mà hai người họ đã tình tình tứ tứ thế này rồi, thì yêu nhau vào rồi sẽ ra sao nữa đây?
Nhìn cái gì, tối hôm qua hai người cũng bóc tôm cho nhau mà, có sao đâu.
...
Từ An An nhất thời á khẩu, cô không còn từ nào để nói với cô bạn thân này rồi.
Sau khi ăn xong, Lục Đình Phong và Từ An An lấy cớ mệt mỏi mà về khách sạn trước, để
Nguyệt Như Ái và Lâm Dương Vũ có không gian riêng tư.
Hai người đi dạo quanh thành phố nhỏ này, nhìn thấy mấy hàng ăn vỉa hè làm Nguyệt Như Ái nhớ tới chuyện lúc nãy ở nhà hàng, liền thắc mắc hỏi anh:
À, Dương Vũ, lúc nãy sao anh biết em không ăn được đồ sống vậy?
Nhìn qua là anh biết, thấy anh siêu không?
Câu trả lời của Lâm Dương Vũ làm cô vui vẻ mấy phần, hình như đã rất lâu rồi chưa ai từng để ý cô kỹ như anh cả, từ những điều nhỏ nhặt như thế.
Dường như, cô lại thích anh thêm một chút rồi.
Lâm Dương Vũ và Nguyệt Như Ái đi dạo phố thêm một chút nữa, tới khi đèn đường đang tắt dần, người bán hàng cũng dọn đồ để chuẩn bị về nhà, hai người lúc ấy mới quay về khách sạn.
Từ An An vừa nghe thấy mở cửa, liền chạy ra đón Nguyệt Như Ái.
Nhưng thục chất, cô nàng này đang nóng lòng muốn hỏi về mối quan hệ giữa bạn thân cô và người đàn ông kia, vì thế lúc Nguyệt Như Ái vừa tắm xong, Từ An An đã kéo cô lên giường rồi tra hỏi:
Nguyệt Như Ái, khai thật mau, mày với Lâm Dương Vũ đã yêu nhau bao lâu rồi?
Yêu gì mà yêu, bọn tao chưa yêu đâu.
Gì, đừng chối nữa, chưa yêu mà lại biết rõ sở thích sở đoản của mày như thế.
Đến tao là bạn thân mày cũng không biết chuyện mày không thể ăn đồ sống.
Từ An An không hề tin Nguyệt Như Ái làm cô đau đầu, tạm thời không biết nên trả lời thế nào.
Suy nghĩ một hồi, cô mới nói tiếp:
Có lẽ… Tao vẫn chưa sẵn sàng, nên bọn
tao chưa yêu nhau…
Từ An An phần nào hiểu được cảm giác của cô khi mà lại bị chính người yêu thương nhất đâm cho một nhát trong quá khứ.
Cô thở dài, chỉ biết khuyên Nguyệt Như Ái vài câu, bởi cô thấy Lâm Dương Vũ là một người đàn ông tốt nên mới giúp Lục Đình Phong gán anh với Nguyệt Như Ái.
…
Từ hôm đi du lịch tới giờ, bọn họ chưa đi tắm biển lần nào, vì thế mà hôm nay quyết định ra biển chơi cho thật đã.
Quả nhiên khi ra biển, bốn người họ lại trở thành trung tâm chú ý.
Từ An An hôm nay mặc một bộ bikini màu đen quyến rũ, để lộ thân hình đồng hồ cát cùng làn da trắng trẻo, còn Nguyệt Như Ái thì ngược lại, thân hình cô không được chuẩn như bạn thân mình nhưng lại nhỏ nhỏ xinh xinh, cộng với khuôn mặt chỉ đánh son khiến cô trông giống như nữ sinh mười tám vậy.
Ánh mắt của những tên đàn ông ở đây, đều dán lên hai người họ.
Này, nhìn thấy hai em xinh tươi kia không, mẩy phết.
Đẹp thật, như người mẫu nào ấy.
Ừ, đẹp thật, nhưng mà nhìn hai thằng ở ngoài, thì tao xin bó tay, chúng mày hiểu rồi đấy.
Mấy tên đàn ông nhìn thấy Lâm Dương Vũ và Lục Đình Phong luôn kè sát bên cạnh, ngán ngẩm mà lắc đầu.
Biết rằng chẳng thể nào có cửa, nên không ai dám tiến tới làm quen Nguyệt Như Ái và Từ An An cả.
Và nếu như Từ An An và Nguyệt Như Ái ở giữa thu hút ánh nhìn nam giới, thì Lục Đình Phong và Lâm Dương Vũ ở ngoài cũng không kém chút nào, làm cho tất cả các cô gái ở đây thần hồn điên đảo.
...
Nhìn thấy biển xanh tươi mát đang ở trước mặt mình, Từ An An và Nguyệt Như Ái không chờ được nữa chạy xuống biển, cùng nhau nô đùa.
Này hai người kia, có xuống đây không thì bảo, nước biển thích lắm.
Lục Đình Phong và Lâm Dương Vũ nghe Từ An An gọi cũng nhanh chóng xuống nước nhập hội mà đùa nhau.
Nhưng khoảng được ba mươi phút, hai người đàn ông lại liền đã lên bờ rồi.
Sao hai người lên sớm thế?
Ừm, bọn anh lên còn trông đồ, mua nước cho hai người nữa.
À em hiểu rồi, anh lên đi.
Nguyệt Như Ái mỉm cười với Lâm Dương Vũ, khiến con tim anh đập loạn nhịp.
Trời ạ, tại sao mèo nhỏ của anh lại đáng yêu tới thế chứ, làm anh chỉ muốn bắt cô về nuôi thôi!
Mà Lục Đình Phong đi lên bờ trước, mấy cô gái thấy anh đi một mình, là cơ hội tốt liền xô nhau tới làm quen với anh.
Anh đẹp trai, không ngại cho em xin số điện thoại nhé?
Anh ơi, chúng ta kết bạn với nhau trên đây đi?
Anh ơi…
Mấy cô gái tới vây quanh Lục Đình Phong như kiến, vốn anh định từ chối nhưng nhìn xuống thấy Từ An An đang nhìn mình, Lục Đình Phong lại có ý đồ, muốn thử xem Từ An An có ghen vì mình không.
Vì thế liền mời tất cả tới quán sinh tố kia.
Lúc Lâm Dương Vũ đi vào quán nước, chưa kịp phản ứng gì thì đã bị Lục Đình Phong kéo vào trong đám của anh, rồi còn giới thiệu anh với mấy cô gái ở đây.
Điều này làm anh khó chịu vô cùng.
Này, mày làm sao thế?
Làm sao là làm sao? Tới đây làm quen với mấy em gái xinh đẹp thôi mà, tao gọi mày lại là anh em có phúc cùng hưởng đấy.
Thằng điên.
Lâm Dương Vũ cũng không hiểu nổi tại sao tên này lại tự nhiên như vậy, Lục Đình Phong vốn chỉ thích Từ An An, ngoài cô ấy ra anh ta luôn mặt lạnh với tất cả nữ sắc, giờ đây tự nhiên lại thích chơi đùa như vậy.
Thấy vẻ mặt hoang mang của Lâm Dương Vũ, Lục Đình Phong mới ghé sát vào tai anh mà nói thầm:
Đều là có lý do cả, lát nói mày biết.
Lâm Dương Vũ khó hiểu nhìn Lục Đình Phong, nhưng vẫn ngồi lại cùng, mà mấy cô gái kia càng được đà lại càng sát vào người anh khiến anh có chịu, liền đứng dậy đi ra chỗ khác.
Anh, anh ơi…
Gì, tôi đã nói tôi không thích mấy người rồi?
Dù anh đã đi hẳn ra ngoài rồi, vẫn có một cô gái bám theo sau anh.
Bị anh nói như vậy khiến cô ả ấm ức, đôi mắt kia như sắp khóc vậy khiến Lâm Dương Vũ phiền não.
Em… Em là Dịch Vy… Em chỉ là… muốn mời anh… một ly nước thôi mà… Anh chỉ cần uống xong, em sẽ không bám theo anh nữa.
Nghe Dịch Vy nói vậy, anh nghĩ rằng Lục Đình Phong ở trong kia với đông người thế này, cô ta không dám làm gì, nên cũng chiều lòng cô ta uống hết ly nước kia.
Nhưng chỉ một lúc sau, cả cơ thể anh nóng rực lên, ham muốn tăng vụt.
Lúc này anh mới biết, mình bị hạ thuốc rồi.
Loại thuốc này tác dụng cũng quá lớn rồi, còn khiến anh bị ảo giác ngay lập tức, nhìn người trước mặt thành Nguyệt Như Ái.
Vì thế, cô ả kia dễ dàng kéo anh đi theo mình được.
Nhưng mới đi được mấy bước, bỗng dưng đầu Dịch Vy bị ai đó túm tóc kéo lại khiến cô ta đau đớn hét lên.
Không ai khác, chính là Nguyệt Như Ái.
Giờ đây, cô đã ghen tới mức mất cả lý trí rồi.
Con kia, mày làm gì anh ấy rồi?
Tôi… tôi không làm gì cả.
Nhìn sang Lâm Dương Vũ, thấy mặt anh đỏ ửng lên, miệng luôn mồm kêu nóng, cô biết Dịch Vy đã làm chuyện gì rồi.
Cô tức giận tát cho cô ta mấy cái, làm miệng cô ta rỉ ra cả chút máu rồi.
Mặt cô ta tái mét lại, sợ hãi vô cùng.
Định dạy cho cô ta một bài học nữa, nhưng nhìn Lâm Dương Vũ sắp không xong rồi, Nguyệt Như Ái đành tạm tha cho cô ta, đỡ anh lên taxi rồi nhanh chóng về khách sạn.