- A, thật xin…
- Nguyệt… Nguyệt Như Ái.
Nguyệt Như Ái đang định nói lời xin lỗi, nhưng vừa ngẩng đầu lên lại nhìn thấy người cô ghét nhất, cũng là người khiến cô tâm trạng thất thường mấy hôm nay, Lâm Dương Vũ.
Nhưng cô không muốn đối mặt với anh.
Nguyệt Như Ái lùi lại vài bước, rồi liền chạy đi.
Lâm Dương Vũ thấy cô nhìn mình mà để lộ ra vẻ mặt ngạc nhiên, rồi từ từ sang sợ hãi, chạy đi mất, trong người cảm thấy khó chịu vô cùng.
Tại sao, nhìn thấy anh cô lại sợ cơ chứ? Anh có phải ma đâu? Mà không nghĩ nhiều thêm nữa, quan trọng bây giờ phải đuổi theo Nguyệt Như Ái.
Có lẽ lúc này, cô cũng đã về tới khách sạn rồi.
Về tới phòng, cô liền đóng sầm cửa lại.
Lâm Dương Vũ, Lâm Dương Vũ, tại sao người đàn ông này lại xuất hiện ở đây?
Nhớ lại, ngày hôm qua cô thấy bóng dáng của anh ta ở gần khách sạn này… Chẳng lẽ…
Quả nhiên, điều Nguyệt Như Ái nghĩ không sai, vừa mới suy đoán thôi mà ngoài cửa đã vừa có tiếng đập, vừa có tiếng gọi của Lâm Dương Vũ.
- Nguyệt Như Ái, em mau mở cửa cho tôi, tôi muốn trò chuyện với em.
- Không, anh đi đi, anh đi về với vợ và con anh đi.
- Nguyệt Như Ái, em mau mở cửa đi đã, rồi tôi sẽ giải thích mọi chuyện cho em.
- Không, tôi đã tự dặn lòng rồi, tôi sẽ không tin bất kỳ lời nói nào phát ra từ miệng anh nữa.
Lâm Dương Vũ bị Nguyệt Như Ái phũ phàng mà đau lòng.
Cô gái này, thật làm anh tổn thương quá đi.
Do cánh cửa của khách sạn dày, nên hai người này phải hét lớn rồi lại áp tai vào cửa mới nghe được lời đối phương nói.
Mọi người đi qua đi lại nhìn thấy Lâm Dương Vũ cứ đứng ngoài hò hét rồi sát mặt vào cửa, nghĩ anh đang hôn cái cửa, tiếc rằng anh đẹp trai mà lại bị điên.
- Thưa anh… Anh có thể về phòng không ạ? Các vị khách phản ánh anh đang làm hành động kì lạ và làm ồn đến họ đó ạ.
Tới khi nhân viên khách sạn nhắc nhở đã là chuyện của ba mươi phút sau.
Lâm Dương Vũ mới ngại ngùng, mải gọi Nguyệt Như Ái quá mà quên mất luôn ánh mắt của những người xung quanh đang nhìn mình.
Nhưng mà dỗ vợ tương lai là quan trọng nhất, nên mặc nhân viên nhắc mà anh vẫn cố hét thêm câu nữa.
- Nguyệt Như Ái, em không mở cửa, tối nay tôi sẽ ngủ ngoài cửa phòng em.
… Sau đó liền về phòng.
Nhân viên khách sạn cũng ngớ cả người ra, vừa mới nói ngủ ngoài cửa mà lại về phòng rồi? Đúng là mồm mép đàn ông, thật lươn lẹo mà!
Nguyệt Như Ái ở trong phòng, xác nhận ở ngoài không có tiếng của Lâm Dương Vũ truyền vào nữa mới lên giường.
Lời của anh ta nói sẽ ngủ ở ngoài cửa, cô nghĩ sẽ không thể nào sảy ra đâu, vì anh là Tổng Giám Đốc, không thể nào ngủ dưới đất được đâu.
Cũng tại Lâm Dương Vũ, làm Nguyệt Như Ái cô cứ phải hét to mới có thể trò chuyện với anh được, giờ đau hết cả họng rồi.
Mà khoan, tại sao cô phải làm như thế? Đã nói không trò chuyện rồi mà, con người cô cũng thật khó hiểu quá đi.
…
Sáng hôm sau, khi Nguyệt Như Ái ra mở cửa, vô tình lại đạp vào người nào đó ở dưới chân.
Cô cúi xuống, lại là Lâm Dương Vũ!
Chẳng lẽ, thực sự cả đêm qua anh ta lại ngủ ở đây sao?
Cả người còn đang co ro trong cái chăn mỏng kia, thực sự đêm qua Lâm Dương Vũ ngủ đây rồi.
Nghĩ tới đây, trong lòng của Nguyệt Như Ái cảm thấy áy náy vô cùng.
Thấy Lâm Dương Vũ bị mình đạp vào mà vẫn ngủ say thế kia, chắc hẳn ngủ thế này khiến anh mệt lắm.
Vì vậy, cô cúi xuống gọi anh dậy.
- Này Lâm Dương Vũ, Lâm Dương Vũ, mau dậy đi, sáng rồi.
- Hớ… Hở?
- Dậy đi, rồi đi vào trong.
Nghe thấy Nguyệt Như Ái mời vào trong, Lâm Dương Vũ lập tức tỉnh dậy, nhanh người theo cô đi vào trong phòng.
- Nguyệt… Nguyệt Như Ái.
- Tại sao đêm qua anh lại ngủ ngoài cửa? Anh không sợ bị mọi người cười cho à, mà lỡ như ai chụp được mà đăng lên, chẳng phải anh sẽ mất hết mặt mũi à?
- Từ lúc hôm qua tôi hét ngoài cửa đã bị chê cười rồi, mà cho dù tôi bị chụp lại đăng lên cũng tốt, dỗ người yêu thôi mà, có gì phải sợ chứ?
- Người yêu nào? Ai là người yêu anh, đúng là nằm mơ.
Nguyệt Như Ái đỏ mặt lên quay đi.
Lâm Dương Vũ nhìn thấy, trong lòng vui vẻ lên mấy phần.
Mèo con của anh cũng đáng yêu quá rồi.
- Như Ái, tôi muốn giải thích.
- Chuyện gì ?
- Chuyện của Ánh Hoa.
Thực ra đó không phải con của tôi, là của một tên đàn ông khác.
Nhưng tên đó, lại không thể lo cho mẹ con cô ta, vì thế đã bảo cô ta tới moi tiền tôi.
Mà, cũng tại tôi ngu ngốc, ngày em rời đi, lúc nào trong đầu tôi cũng nhớ em, làm tôi quên cả việc điều tra sự thật.
Không ngờ, cô ta lại tự làm lộ luôn.
Tôi cũng đã xử lí rồi.
Nguyệt Như Ái nghe xong mà ngỡ ngàng, nhưng cô vẫn không hiểu, dù gì họ cũng chỉ là người yêu hờ, anh giải thích cho cô làm gì?
Nhìn vẻ mặt của Nguyệt Như Ái, anh cũng hiểu cô đang nghĩ gì rồi.
Nguyệt Như Ái, có phải em đang thắc mắc trong lòng tại sao tôi lại giải thích chuyện này cho em đúng không? Từ lần đầu gặp em, tôi đã có ấn tượng với em rồi.
Dường như chúng ta có duyên, hầu như ở đâu cũng gặp nhau.
Qua những lần gặp gỡ ấy, tôi càng lúc càng có nhiều tình cảm với em hơn.
Vì thế Nguyệt Như Ái à, anh yêu em, anh không muốn chúng ta làm người yêu hờ nữa, anh thực sự muốn chúng ta là một đôi.
Lâm Dương Vũ chuyển cách xưng hô từ "tôi" sang thành "anh" với Nguyệt Như Ái.
Nhìn ánh mắt chứa chan đầy tình cảm kia của anh, cô biết anh là đang thật lòng.
Nhưng cô vẫn rối bời, nên chưa đồng ý lời tỏ tình ấy của anh ngay.
- Cho tôi...!Cho em thời gian suy nghĩ đã.
Thấy Nguyệt Như Ái cũng không còn xưng "tôi" nữa, Lâm Dương Vũ vui vẻ theo.
Tuy cô chưa đồng ý, nhưng với tình hình này, sớm muộn cô cũng thuộc về anh thôi.
- Vậy, em chưa ăn sáng đúng không? Đợi tôi...!À đợi anh, đi thay quần áo rồi dẫn em đi ăn.
Nguyệt Như Ái gật gật đầu, Lâm Dương Vũ cũng mau mau về phòng.
Dùng chiêu khổ nhục kế này, quả nhiên thành công.
Hóa ra đêm qua, Lâm Dương Vũ vẫn là ngủ ở phòng, nhưng đã đặt báo thức dậy sớm, canh thời gian hợp lí rồi quấn chăn ra nằm ở cửa phòng Nguyệt Như Ái.
Đã diễn thì diễn tới cùng, dù bị cô đá vào người nhưng anh vẫn cố giả vờ chưa tỉnh, còn đợi tới khi cô gọi thì mới chịu dậy.
Kế này đã giúp anh có cơ hội gần Nguyệt Như Ái hơn.
Lâm Dương Vũ tự sướng: "Mình quả là người thông minh mà, vừa đẹp trai, vừa có tài hahahaha."
Nhưng phải mau thay đồ thôi, Lâm Dương Vũ anh không thể để Nguyệt Như Ái chờ lâu được, nói đúng hơn là anh nóng lòng gặp cô hơn cho dù vừa mới gặp nhau xong.
Đúng là tình yêu khiến con người thay đổi mà.
Mười lăm phút sau, Lâm Dương Vũ cũng có mặt.
Anh ăn mặc khác với thường ngày, quần jeans rách gối với áo phông, đi giày vans, tóc còn buộc một chút phía sau, phong cách này khiến anh trẻ trung hơn rất nhiều.
Nguyệt Như Ái cũng bị anh hớp hồn.
Bình thường chỉ thấy Lâm Dương Vũ mặc vest lịch lãm, tóc vuốt keo, không ngờ cũng có lúc anh ăn mặc kiểu dáng này, vẫn rất là hợp đi.
- Ngắm anh đủ chưa, đi thôi.
- Em… Em không ngắm anh.
Lâm Dương Vũ mỉm cười, xoa đầu Nguyệt Như Ái.
Khi đi cùng nhau, tay anh muốn nắm lấy tay cô, nhưng lại bị cô rụt tay lại.
Điều này khiến anh hơi buồn chút, nghĩ cô vẫn chưa chấp nhận anh.
Nhưng Lâm Dương Vũ đâu biết, Nguyệt Như Ái rút tay lại là vì ngại ngùng.
...
Ở khách sạn này, bữa sáng trình bày theo kiểu tiệc buffet, có đủ món tây món ta, Nguyệt Như Ái đang ăn kiêng giữ dáng nên toàn chọn bánh mì đen, yến mạch rồi salad, uống nước ép rau má chứ không hề đụng tới một chút đồ ngọt hay thịt thà nào.
Lâm Dương Vũ vốn dĩ chỉ là ăn sáng như thường ngày, cà phê và sandwich, nhưng nhìn phần ăn của Nguyệt Như Ái, anh cau mày, ăn cái này có thể nuốt được sao?
- Như Ái, sao em chọn toàn mấy đồ...!Không có chất dinh dưỡng vậy?
- Không dinh dưỡng cái đầu anh, này là đồ ăn kiêng, ít calo nên ăn không lo béo.
Béo? Trông cô thế kia mà còn lo béo? Lâm Dương Vũ cảm thấy tâm lí con gái thật khó hiểu mà.
Vì thế, anh liền đi thêm một vòng nữa, lúc về thì trên tay bê một khay đầy thức ăn, toàn là bánh ngọt rồi hoa quả, còn có cả sữa ngô nữa.
- Trông em chẳng có chút thịt nào mà còn lo béo, anh lấy thêm cho em ăn này,nhiều thế này tôi ăn không hết, cũng không trả được, mà đổ đi lãng phí là bị phạt đó.
Biết tính Nguyệt Như Ái rất tiết kiệm, không bao giờ lãng phí, Lâm Dương Vũ liền lấy cớ ấy để ép cô ăn, chứ đồ kia làm gì có chất mấy cơ chứ!
- Nhưng...!vậy đồ này của em lại đổ đi à?
- Cái đó để anh ăn cho.
Dứt lời, Lâm Dương Vũ liền lấy phần của cô về phía mình.
Nhưng bánh mì đen thì khô khô, yến mạch thì khó nuốt vô cùng, do anh ghét mayonne nên loại salad này đối với anh cũng rất khó ăn, mà nước ép rau má thì lại càng...!Thôi rồi.
Những đồ này, tại sao Nguyệt Như Ái có thể ăn nổi nhỉ?
Nhưng vì không muốn cô buồn, nên Lâm Dương Vũ nhắm mắt nhanh chóng ăn hết.
Nguyệt Như Ái để ý tới vẻ mặt của anh, như là cam chịu vậy.
Thấy anh không ổn, cô liền lo lắng hỏi han:
- Lâm Dương Vũ, mấy đồ đó ăn không quen sẽ khó nuốt ấy, có phải là không hợp...
- Không, ngon mà, hợp khẩu vị anh lắm.
Em cũng mau mau ăn đi kìa.
Tránh để cô lo, Lâm Dương Vũ nói dối.
Sau khi ăn phần của cô anh mới ăn phần của mình.
Quả nhiên với anh, sandwich kẹp thịt vẫn là mỹ vị nhân gian.
Ăn xong rồi, Lâm Dương Vũ vẫn bắt Nguyệt Như Ái tráng miệng bằng kem.
Cô lo lắng rằng, ăn nhiều như vậy sẽ béo lên mấy cân mất, nhưng cuối cùng vẫn là không cưỡng nổi hương vị ngọt ngọt mát mát của kem, đã thế lại còn là kem dâu tây cô thích nhất nữa!!!
Còn Lâm Dương Vũ nhìn cô ăn ngon lành, gần miệng còn dính chút kem, lập tức anh liền cúi sát gần cô liếm đi vết kem ấy.
- A, Lâm Dương Vũ...!Anh...!Anh làm gì vậy?
- Giúp em lau miệng thôi mà, vả lại anh cũng muốn thử vị kem dâu tây thôi.
- Thử gì chứ, muốn ăn anh có thể lấy thêm phần mà?
- Nhưng vị kem này hết mất rồi.
Nguyệt Như Ái không thể nói lại Lâm Dương Vũ.
Chợt nhớ ra điều gì đó, cô liền hỏi anh.
- Dương Vũ, anh tới đây một mình à?
- À, ừ, anh cũng thích biển ở đây, thi thoảng cũng nên du lịch cho khuây khỏa chứ nhỉ?
Nghe Nguyệt Như Ái hỏi, Lâm Dương Vũ hơi chột dạ.
Nhưng cũng nhờ cô nói câu này, anh mới nhớ ra phải báo cho Lục Đình Phong quay lại.
Mải mê với cô quá mà quên mất kế hoạch luôn.
Lâm Dương Vũ đứng dậy, bảo với cô là đi vệ sinh.
Sau đó vào trong gọi điện thoại cho Lục Đình Phong.
- Alo, sao rồi?
- Ổn rồi ổn rồi, kế hoạch thành công xuất sắc vì nhờ có tao, mày với Từ An An quay lại được rồi!