“Không cần đâu, tôi vẫn nên đến tìm cô vào hôm khác thì hơn.”
Nói xong, đến đầu cũng không ngoái lại một cái đã đi thẳng ra cửa.
Ba anh em vươn dài cái cổ ra, sau khi nhìn thấy ai đó biến mất khỏi tầm mắt lập tức vỗ tay hoan hô: “Có vẻ cách này không tệ nha.”
Vũ Vân Hân nghi hoặc không hiểu nổi.
Chỉ thấy ba anh em vừa nhảy chân sáo vừa ngâm nga: “Chúng ta về nhà nào.”
“Có phải mấy đứa cố ý không?” Vũ Vân Hân liếc xéo một cái, bắt đầu chất vấn.
“Cố ý cái gì cơ?” Ba anh em lắc lắc đầu: “Búp Bê, chúng con chẳng hiểu mẹ nói gì cả.”
“Cố ý dọa Tổng giám đốc Lăng sợ bỏ chạy.”
“Nếu không thì sao? Lẽ nào để Tổng giám đốc Lăng đấy thừa nước đục thả câu sao?”
Ba anh em nghiêm túc cau mày: “Bố không ở đây, không thể để mấy thứ tiền tài hoa mỹ thấp kém kia cướp mất Búp Bê được.Chúng con có sứ mệnh bảo vệ quan hệ gia đình hòa hợp.”
Vũ Vân Hân thật sự thua ba đứa nhóc này rồi, thiếu chút nữa cô đã tin luôn.
Tin nhắn thông báo hóa đơn thanh toán quần rất nhanh đã được gửi đến máy của Mục Lâm Kiên.
Là một hãng đồ nam, điều này khiến người đang dự tiệc rượu xa xỉ như Mục Lâm Kiên không thể giữ được bình tĩnh.
Chiếc ly đế cao trong tay trở thành thứ để anh trút giận, tay không ngừng dùng lực để bóp, vỡ nát rồi.
Toàn bộ khách quý đang dùng bữa đều sững sờ.
Vừa rồi còn đang tán gẫu vui vẻ, mà bây giờ sắc mặt của Mục Lâm Kiên đã đại biến rồi.
Lục Tâm ở một bên nhỏ giọng cung kính nói: “Tổng giám đốc Mục, đã xảy ra chuyện gì sao?”
“Là ai đang quyến rũ vợ của tôi?” Giọng nói lạnh lẽo đến cùng cực, khiến mấy người đàn ông ngồi gần đó cũng phải kinh sợ.
Đều là kẻ đã có vợ, khi ra ngoài bọn họ hận không thể tháo cả nhẫn kết hôn trên tay xuống, thấy em gái trẻ đẹp chỉ ước gì nói mình vẫn còn độc thân, mà người có quyền thế ngập trời như Mục Lâm Kiên trước mắt đây từ lúc đi vào đến giờ đã nhắc đến danh từ “vợ” nhiều lần rồi.
Lục Tâm lập tức đi điều tra.
“Tổng giám đốc Mục, nghe nói bà Mục mới mua tám căn biệt thự! Ra tay đúng là xa xỉ thật đấy.” Một cô gái mặc lễ phục màu đỏ ưu nhã lên tiếng hỏi.
Cô ta là con gái chủ tịch công ty đa quốc gia, tên là Ricks, sinh ra ở nước ngồi, gia thế hùng hậu.
Mục Lâm Kiên ngay cả nâng mắt lên nhìn cũng chẳng thèm, anh chỉ dán mắt vào màn hình điện thoại trên tay.
Những người tò mò xung quanh không nhịn được thi nhau nhỏ giọng bàn tán: “Tám căn biệt thự đấy! Trời ạ! Không phải nói mới công khai mối quan hệ sao? Còn chưa có giấy kết hôn mà.”
“Ra tay quả nhiên rất độc! Như vậy thì sẽ được coi là tài sản trước hôn nhân!”
Mấy ngón tay đang gõ nhẹ của Mục Lâm Kiên đột nhiên dừng lại, đôi mắt lạnh lùng ngẩng lên: “Có ý kiến sao?”
Anh không để ý không có nghĩa là anh không nghe thấy.
Còn nếu khiến anh để ý rồi thì nửa đời còn lại của đối phương tuyệt đối chẳng tốt đẹp gì..