Chương
Người đàn ông thẹn quá hóa giận, tát bốp vào mặt cô ta một cái.
Cô ta ngã xuống ghế sô pha, cả người đều đã sợ ngây người, đôi mắt trợn to, nhìn chằm chằm vào gương mặt người đàn ông kia.
“Anh… Anh không phải Lục Lãnh Phong!”
Người đàn ông lộ ra vẻ mặt dữ tợn: “Cô đã phát hiện ra, vậy tôi không cần che giấu nữa, tôi thực sự không phải Lục Lãnh Phong. Anh ta mọc mắt ở trên đầu, sao có thể để ý tới loại mặt hàng giống như cô.”
Đầu Đỗ Di Nhiên cảm thấy choáng váng, nội tạng giống như rối loạn, thần kinh toàn thân đều đã vặn xoắn vào nhau. Cô ta cảm thấy bầu trời trên đỉnh đầu sập xuống, đè nặng lên người cô ta, khiến cô ta tuyệt vọng, suy sụp, hít thở không thông.
“Ngày đó ở khu nghỉ dưỡng suối nước nóng, người ở bên cạnh tôi cũng là anh sao?”
“Lục Lãnh Phong không cần cô, thì có tôi cần cô.” Người đàn ông cười tà ác.
Đỗ Di Nhiên cảm thấy toàn bộ cơ thể đều đã bị lửa giận thiêu đốt, hai chân như nhũn ra, lưng phát lạnh, trước mắt biến thành màu đen ngã ngồi trên ghế sô pha.
Trời ạ, không phải Lục Lãnh Phong, nếu thực sự không phải Lục Lãnh Phong.
Toàn bộ mộng đẹp của cô ta, đều đã lập tức hóa thành mảnh nhỏ.
Còn có đứa bé trong bụng cô ta, thực sự chỉ là một đứa con hoang.
Cô ta còn trông cậy vào đứa bé để trèo lên cao nữa mà.
“Cái tên khốn nạn này, tôi phải giết anh, lột da của anh, rút gân cốt của anh, ném anh vào trong chuồng heo cho heo ăn.”
Ngũ quan xinh xắn của cô ta đang phẫn nộ mà vặn vẹo.
Cô ta nắm chặt cái cốc ở trên bàn trà, ném về phía người đàn ông.
Người đàn ông nhẹ nhàng linh hoạt tránh né: “Bây giờ cô là phụ nữ có thai, đừng quá kích động, ngoan ngoãn sinh đứa bé này ra, tôi sẽ không bạc đãi cô.”
“Anh nghĩ cũng đừng nghĩ tới chuyện này, ngày mai tôi sẽ tới bệnh viện phá đứa con hoang này đi. Tôi tuyệt đối sẽ không sinh đứa con hoang này cho anh.” Đỗ Di Nhiên nghẹn ngào gầm thét.
Những lời này giống như chọc giận người đàn ông, sắc bén hung ác nham hiểm xuất hiện ở trong mắt anh ta. Anh ta tiến lên một bước dài, nắm lấy cô ta. Tải ápp ноla để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Cô ta nghiêng đầu sang một bên, cắn mạnh một cái lên cánh tay của anh ta, sau đó chạy lên trên lầu, đóng cửa phòng khóa trái lại.
Cô ta run lẩy bẩy lấy di động ra, gọi điện thoại cho cô nhỏ Đỗ.
“Cô, cứu mạng, cô mau tới đây cứu cháu…”
Cô ta còn chưa nói xong, cửa đã bị đá mạnh ra.
Người đàn ông điên cuồng xông tới, giơ tay lên cao chém mạnh xuống.
Đỗ Di Nhiên lung lay một lát, sau đó choáng váng ngã vào trong lòng anh ta.
Đợi lúc cô ta tỉnh lại, phát hiện mình đang ở trên một hải đảo hoang vu.
Đây là một đảo nhỏ tư nhân, trên đảo có một ngôi biệt thự rất to, còn có mấy người giúp việc.