Chương
“Mất điện sao?”
“Hẳn là đường dây bị hỏng.” Người đàn ông nói.
Một chút nghi ngờ xuất hiện trong mắt cô ta: “Vì sao mỗi lần em gặp anh đều ở trong cảnh tối lửa tắt đèn?”
“Yêu đương vụng trộm chẳng lẽ còn muốn quang minh chính đại sao?” Người đàn ông cười tà mị.
Đỗ Di Nhiên cố gắng mở to mắt nhìn anh ta: “Ngày đó anh rời đi xong, em gọi điện cho Hy Nguyệt, anh đoán xem là ai nghe máy?”
“Ai nghe?” Người đàn ông hỏi.
“Anh nghe, sao anh có thể trong vòng nửa tiếng từ Thành Đô trở lại thành phố Long Minh được?” Đỗ Di Nhiên chất vấn.
Người đàn ông chấn động mạnh, đôi mắt ở trong bóng đêm lóe lên hung ác nham hiểm: “Anh đã từng nói em đừng đi quấy rối Hy Nguyệt, vì sao em không nghe?”
“Em không thể vẫn luôn bị Hy Nguyệt giẫm dưới chân được, em muốn khiến cô ta biết khó mà lui, tặng vị trí bà chủ của nhà họ Lục cho em.” Đỗ Di Nhiên tức giận nói.
Người đàn ông hơi nhếch miệng cười mỉa nham hiểm: “Không độc không phải là chồng, em đã muốn làm bà chủ, thì phải tàn nhẫn lớn gan hơn chút nữa. Chỉ có giết Hy Nguyệt, mới có thể cướp được, nếu không chỉ cần cô ta còn sống, em vĩnh viễn không thể trèo lên được vị trí này.”
“Em làm rồi, em cổ vũ Liễu Giai Tuệ đi giết cô ta, ai biết người phụ nữ này kém như vậy, làm hỏng việc còn nhiều hơn thành công.” Đỗ Di Nhiên tức giận nói.
“Anh thấy em chỉ làm một số hành động mờ ám vô dụng, so với Hy Nguyệt, em thực sự quá kém, chỉ cần cô ta ra tay thì em sẽ không có đường sống xoay người.” Người đàn ông nói.
Đỗ Di Nhiên hơi buồn bực: “Vậy còn anh? Chẳng lẽ anh ngay cả một người phụ nữ cũng không chế ngự được sao?”
Người đàn ông nhún vai: “Thêm một người phụ nữ cũng không nhiều lắm, ít một người phụ nữ cũng không ít quá, anh không sao cả. Nếu em muốn trèo lên cao thì phải tự mình tranh thủ.”
Trước mắt Đỗ Di Nhiên xuất hiện một đám quạ đen bay qua: “Không phải là anh muốn đùa giỡn em đấy chứ?”
Người đàn ông cười mỉa một tiếng: “Đừng nói khó nghe như vậy, một người nguyện bị đánh, một người dám đánh, lúc trước là em chủ động quyến rũ anh mà.”
Lửa giận trong lòng Đỗ Di Nhiên dấy lên: “Em đường đường là thiên kim độc nhất vô nhị, sao có thể làm tinh nhân của anh, em muốn anh ly hôn cưới em.”
“Anh nói rồi, chuyện này cần em tự mình cố gắng.” Người đàn ông tức giận nói.
Đỗ Di Nhiên tức giận tới mức muốn khóc, cho dù thế nào cô ta cũng không ngờ tới thực ra Lục Lãnh Phong là một play boy.
“Rốt cuộc là anh có từng thích em hay không?”
“Em không còn là thiếu nữ thanh thuần nữa, còn hỏi vấn đề ngây thơ như vậy.” Người đàn ông không chút khách sáo đáp lại.
Đỗ Di Nhiên cảm thấy như bị sấm sét đánh trúng, giống như có một bàn tay to đẩy mạnh về phía sau cô ta, đẩy cô ta vào vực sâu vạn trượng.
“Tôi không phải đồ chơi anh thích gọi là tới, đuổi thì đi?”
Cô ta mở năm ngón tay ra giống như nổi điên, vươn về phía mặt người đàn ông.
Móng tay của cô ta rất sắc, người đàn ông không kịp né tránh, trên gương mặt xuất hiện ba vết cắt, đó không phải làn da bình thường lộ ra thương tổn, mà là mặt nạ bị cứa qua.