Chương : Đến thành phố Tân Châu tìm kiếm ()
Mạc Đình Sinh đưa Tuệ Minh đi kiểm tra, Lâm Uyên nhìn tôi nói: “Cha con nói, con có cách tìm được mẫu tủy thích hợp với Tuệ Minh có đúng không? Con cũng đừng làm chuyện điên rồ, giờ con là phụ nữ có thai, việc quan trọng nhất chính là chăm sóc tốt bản thân biết không?”
Thấy bà ấy căng thẳng như vậy, tôi cũng đoán được có lẽ bà ấy cho rằng tôi muốn hiến tủy cho Tuệ Minh, vội nói: “Mẹ, mẹ nghĩ nhiều rồi. Nhóm máu của con và Phó Thắng Nam đều khác với Tuệ Minh, võn không tương thích được. Nếu con có thể hiến tủy, chúng ta cũng không cần phải gấp gáp thế này”
Bà ấy ngẩn người, bất giác nói: “Cũng đúng, vậy con định làm thế nào bây giờ?” Chuyện Mục Dĩ Thâm đưa danh thiếp cho tôi vẫn còn chưa có tin tức gì, hơn nữa tôi cũng không hoàn toàn tin tưởng Mục Dĩ Thâm, việc này tôi chỉ có thể đến thành phố Tân Châu xem trước, nếu thật sự không có vấn đề gì thì sẽ liên hệ Phó Thăng Nam và Tuệ Minh qua đó.
“Mẹ đừng để ý đến việc này nữa, gần đây Tuệ Minh phải tiến hành trị liệu hóa học, làm phiên mẹ chăm sóc con bé giúp con, con và Phó Thắng Nam đều không có thời gian, cũng chỉ có thể làm phiền mẹ vậy”
Bà ấy thở dài, gật đầu: “Các con cứ yên tâm, mẹ biết các con bận nhiều việc, mẹ đã giao tất cả các hạng mục của tập đoàn Lâm thị cho Trần Húc Diệu làm rôi, sau này mẹ sẽ có rất nhiêu thời gian rảnh chăm sóc con bé thay con, con cũng nên chăm sóc bản thân thật tốt, đừng để quá mệt mỏi, đứa bé quan trọng hơn.”
Tôi vốn định hỏi chuyện về Trân Húc Diệu, nhưng nghĩ đi nghĩ lại vẫn từ bỏ, vẫn nên xử lý xong việc trong tay mình trước, còn xử lý chuyện kia thế nào là việc của anh tal.
Nửa tiếng sau, Mạc Đình Sinh đưa Tuệ Minh trở về phòng bệnh. Tuệ Minh đã ngủ thiếp đi, Mạc Đình Sinh mệt mỏi dựa vào lưng ghế, có hơi buồn ngủ nhìn Lâm Uyên đi hỏi y tá xem mấy ngày nay phải chú ý những chuyện gì.
Tôi dành thời gian rảnh rỗi nói chuyện với Mạc Đình Sinh, đưa ly nước ấm cho ông ấy, tôi mở miệng nói: “Cha, sao cha lại biết vê chuyện buôn bán nội tạng người vậy?”
Phó Thắng Nam không ở trong phòng bệnh, cũng không có người ngoài nên tôi không kiêng dè gì mà trực tiếp mở miệng hỏi. Mạc Đình Sinh vốn định ngủ, nghe thấy lời tôi nói liên sửng sốt trả lời: “Mẹ con nói với con rồi hả?”
Tôi gật đầu: “Con có biết một chút, cha, cha có thể nói thêm cho con biết được không? Tuệ Minh là con của con, chỉ cân bọn họ hành nghề hợp pháp, bất kể là giá nào con cũng đều chấp nhận, nhưng con tuyệt đối sẽ không làm chuyện phạm pháp đâu.”
Ông ấy mím môi, cúi đầu khẽ thở dài, mở miệng nói: “Việc này cha cũng chỉ nghe nói thôi, vẫn đang hỏi thăm, lần trước đối phương liên hệ nói chỉ cần giá cả thích hợp, rất nhiều đứa trẻ tử vong bất thường đều hiến tặng bộ phận cơ thể, vì thế cha mới nghĩ đến. Mẹ con lo cha sẽ gặp phải chuyện không may, nhưng cha đã tính trước cả rôi, cha biết mình phải làm gì!”
Tôi gật đầu, nghĩ một lát rồi mở miệng nói: “Cha, chuyện này bất kể thế nào cha cũng không được nhúng tay vào, con sẽ đi thành phố Tân Châu hỏi xem, thân phận của cha không thích hợp nhúng tay vào chuyện này. Nếu cha đến đó thì mục tiêu quá rõ ràng, nếu bị người khác tóm được, nhà họ Mạc khó tránh khỏi phải chịu liên lụy, vì thế để con xử lý chuyện này là ổn thỏa nhất”
Ông ấy im lặng một lát, suy nghĩ rồi nhìn tôi nói: “Ừm, việc này quả thật để con ra mặt thì dẻ xử lý hơn nhiêu, cha sẽ gọi Lâm Quang Tuyển từ Macao về đây để cùng con tới Tân Châu. Có ông ấy ở cạnh con cha cũng yên tâm hơn một chút”
Nhắc tới Lâm Quang Tuyến, tôi không khỏi tò mò mở miệng hỏi: “Cha, quan hệ giữa cha và chú Tuyến là gì vậy, nhìn vào môi quan hệ giữa chú ấy và Ngũ Lực không hề giống với những vệ sĩ bình thường khác”
Mạc Đình Sinh bật cười, giải thích nói “Chú ấy cũng không phải là vệ sĩ, bên cạnh con có nhiêu vệ sĩ đi theo như vậy đã đủ rồi, nhưng có một số chuyện phải nói rõ. Chú Tuyến của con và ba cũng không phải quan hệ cấp trên cấp dưới gì cả, chú ấy vốn sống ở Hongkong Macao, sau này già rồi, bên người cũng không có người nhà nên một mình đặt mua chút tài sản ở Macao thôi”
Tôi ngẩn người, thật sự có chút bất ngờ, tôi vốn cho rảng ở độ tuổi của Lâm Quang Tuyến thì có lẽ đã lập gia đình rôi, không ngờ chú ấy còn chưa kết hôn Lâm Uyên trở về, gân đây bởi vì chuyện của Tuệ Minh khiến bà ấy cực kỳ bận rộn.
Nhìn sắc mặt hơi tiều tụy của bà ấy, tôi có chút đau lòng Tôi nhận lãy thuốc trong tay bà ấy, đỡ bà ấy ngồi xuống, chân chờ nhìn Lâm Uyên và Mạc Đình Sinh nói: “Cha mẹ, trong thời gian này đành nhờ cha mẹ chăm sóc Tuệ Minh rồi, hai ngày này con định tới thành phố Tân Châu một chuyến, có những việc cần phải qua đó mới có thể xử lý được”
Mạc Đình Sinh sửng sốt, ngạc nhiên hỏi: “Đã quyết định qua đó rồi sao?” Tôi gật đầu, cười nói: “Vâng, đi sớm về sớm” Lâm Uyên nhìn tôi, lại nhìn Mạc Đình Sinh, bà ấy là người thông minh nên đã lập tức hiểu ra, nhíu mày nói: “Đi thành phố Tân Châu vì chuyện của Tuệ Minh hả?”
Bà ấy vân không hy vọng vì Tuệ Minh mà chúng tôi làm ra chuyện có hại cho tương lai, vì thế lập tức mở miệng ngăn cản “Chuyện này mẹ không đồng ý, Thấm Xuân Hinh, mẹ biết tâm trạng muốn cứu con bé của các con, nhưng dù như vậy cũng phải bình tính.
Các con phải cấn thận nghĩ lại xem, các con còn có gia đình, có người thân cha mẹ, các con không chỉ có chính bản thân mình, ngộ nhỡ các con xảy ra chuyện gì thì mẹ phải làm sao bây giờ?”
Tôi không có cách nói tỉ mỉ mọi chuyện với bà ấy, đành phải mở miệng nói: “Mẹ, mẹ đừng lo, con chỉ qua đó xem thôi, tình huống cụ thể thế nào thì chờ con trở về từ thành phố Tân Châu rồi bàn bạc lại với cha mẹ sau. Việc này không phải việc nhỏ, con chäc chăn không tùy tiện quyết định đâu.”
Bà ấy hơi hơi mím môi, im lặng một lúc mới mở miệng nói: “Được rồi, mẹ nghe con, con đi thành phố Tân Châu bất kế gặp được tình huống gì cũng phải nói cho cha mẹ biết, đừng có tự mình vội vàng quyết định, nhất định phải trở về bàn bạc với cha mẹ mới được.”
Tôi gật đầu: “Con biết, mẹ yên tâm đi, trong lòng con tự có chừng mực!” Phó Thăng Nam nói chuyện điện thoại xong trở về, thấy bọn họ ưu sâu lo lăng nhìn tôi, không khỏi mở miệng hỏi: “Làm sao vậy?” Lâm Uyên mở miệng dặn dò trước khi tôi kịp lên tiếng.
“Tổng giám đốc Phó sẽ đi cùng với Thẩm Xuân Hinh đúng không? Con bé mang thai, nếu một mình ở bền ngoài thì tôi rất lo lảng, tôi biết cậu bận rộn công việc nhưng cũng không thể sơ xuất được, đây dù sao cũng là con của hai người, bất kế thế nào hai mẹ con con bé mới là quan trọng nhất”
Phó Thăng Nam còn chưa biết chuyện tôi muốn đi thành phổ Tân Châu, nghe Lâm Uyên nói, ánh mắt anh hướng về phía tôi tôi, đầu lông mày chau lại. Anh cũng không trực tiếp mở miệng hỏi nhiều, chỉ gật đầu với Lâm Uyên “Vâng, cháu nhất định sẽ cẩn thận”
Thấy không còn sớm nữa, Lâm Uyên lo tôi ngủ muộn sẽ không tốt cho cơ thể, thúc giục nói “Về đi, cũng không còn sớm nữa, hai đứa mau về đi. Khi nào con đi thành phố Tân Châu thì nhớ phải nói cho cha mẹ biết đấy, cha con sẽ nghĩ cách tìm người bảo vệ con.”
Tôi gật đầu, vốn định nói là mình có thể tự đi thành phố Tân Châu, nhưng đoán hai người có khả năng lại tiếp tục nói một lúc lâu nữa, cuối cùng đành gật đầu rời khỏi bệnh viện với Phó Thăng Nam Lên xe, tôi không tập trung nói chuyện với Phó Thăng Nam, trái lại lấy điện thoại ra nói chuyện phiểm với Hoàng Văn Tích.