Thiên Lăng tự cười nhạo chính bản thân mình. Ngày trước không phải chính anh là người khăng khăng nói rằng tình yêu sét đánh không tồn tại sao. Giờ bị rồi thì nên nói với người khác như thế nào đây nhỉ?
Cả ngày làm việc, Tiểu Kiều không nói một lời nào. Chính là vì cô rất sợ tổng giám đốc a! Công việc tốt như thế này, nhỡ làm gì phật ý tổng giám đốc thì bị đuổi việc là cái chắc. Vậy thì cô sẽ không có tiền, làm sao mà thoát khỏi mấy người kia?
Ngày làm việc cứ thế trôi qua…
--- --------- ------
Một tuần sau.
“Tiểu Kiều, mày mau lấy cho tao cái váy màu đỏ kia nhanh.” Mạn Ngọc nói như hét vào mặt cô. Từ lúc bé đến giờ, cô chính là người làm không công cho nhà này.
Hôm nay cũng không phải ngày gì quan trọng lắm, bất quá chỉ là công ty Thiên Long tổ chức một buổi tiệc nhân dịp năm thành lập công ty.
Tiểu Kiều với tay lấy chiếc váy màu đỏ đậm cho Mạn Ngọc. Chiếc váy không tay khá ngắn với cổ áo được khoét sâu, hở nửa bộ ngực. Tiểu Kiều không cần hỏi cũng biết Mạn Ngọc muốn quyến rũ một vài công tử nhà giàu, nhất là tổng giám đốc Dạ.
Sau khi giúp Mạn Ngọc thay đồ xong, cô về phòng mình, lấy điện thoại ra và gọi cho bộ phận lễ tân của công ty, “Alô, cho tôi hỏi về buổi tiệc tối nay ạ.”
“Dạ vâng, cô muốn biết gì ạ?” Cô gái ở quầy lễ tân nhẹ nhàng hỏi.
“Cho tôi hỏi, thư ký tổng giám đốc có nhất thiết phải tham dự không?” Lúc đầu cô còn muốn đi nhưng khi được biết bố và mẹ kế của cô, còn cả em gái cũng đi thì chẳng còn tâm tình đâu mà tham dự.
“Bắt buộc ạ.”
Trời ơi, sao lại thế này?
“Vậy cô nói với tổng giám đốc là tôi muốn xin nghỉ được không? Tôi cảm thấy hơi mệt.”
“Xin lỗi nhưng giám đốc vừa mới chỉ định cô bắt buộc phải đi ạ.” Rồi cô gái cúp máy.
Sao lại chỉ định cô cơ chứ? Cô chẳng nhẽ đã gây ra lỗi lầm gì khiến anh ta ghét nên mới tìm cách hãm hại cô?
Ngay lúc này đây, bao nhiêu chữ “HẬN DẠ THIÊN LĂNG” bay quanh quẩn đầu cô. Cô thực sự muốn giết chết hắn ta mà.
Cô bước xuống nhà chuẩn bị đi thì Kim Hoa hỏi, “Mày đi đâu vậy hả?”
“Tham dự tiệc của công ty Thiên Long.” Cô đáp, không nhìn vào mắt bà ta.
“Tham sự tiệc? Mày lấy tư cách gì mà đòi đi cơ chứ?” Kim Hoa nhìn cô, khinh bỉ.
“Mày đừng làm xấu gia đình. Ở nhà cho tao.” Quốc Vinh nói.
“Con bắt buộc phải đi.”
“Mày lại có hẹn với thằng nào chứ gì?” Kim Hoa mỉa mai.
“Tổng giám đốc Dạ mời.” Tiểu Kiều thờ ơ đáp.
“Xoảng”, chiếc đĩa trên tay Mạn Ngọc rơi xuống. Tại sao tổng giám đốc Dạ lại mời cô ta cơ chứ? Cô ta xinh đẹp thì sao? Tài năng thì sao? Chẳng phải đã bị cô cướp đi hết rồi sao? Tại sao mọi thứ tốt đẹp lại thuộc về nó cơ chứ? Mà không phải cô ta lên giường với tổng giám đốc đấy chứ? Không thể nào, tổng giám đốc vốn rất ghét phụ nữ mà. Mạn Ngọc càng nghĩ, càng hân không thể giết chết cái con nhỏ tên Tiểu Kiều đang đứng ngay trước mặt.
“Chào.” Tiểu Kiều nói rồi đi thẳng.
Hôm nay, cô thấy vè mặt của Mạn Ngọc như thế thì trong lòng rất hả hê sung sướng. Tất cả là nhờ tổng giám đốc toàn năng. Trong lòng cô thầm cảm ơn tên tổng giám đốc nào đó.