Tuyết Hạ Vy ngẩng đầu nhìn về phía cô, sắc mặt Khương Minh Nghiệp lúc này cực kỳ khó coi, anh vốn không thích người khác làm hỏng việc tốt của mình.
Hơn hết, người đàn bà trước mặt thực sự quá chướng mắt!
Tại sao ban đầu anh lại không kết hôn với Hạ Vy mà lại là người phụ nữ ngu ngốc này chứ!
- Mặc xác cô ta, chúng ta tiếp tục.
Tuyết Hạ Vy hơi ngước mắt, không nói gì, lại tiếp tục nũng nịu e ấp dựa vào lòng ngực vạm vỡ của Khương Minh Nghiệp, không ngừng thở gấp từng đợt.
- Ừm.. a... nhẹ chút..
Một tràn tiếng thở dốc của người đàn ông cùng tiếng rên rỉ nỉ non của người phụ nữ lại tiếp tục vang vọng đến chói tai long trời lở đất.
Tuyết Hạ Huyên cơ hồ không chịu nổi cơn đau đầy ắp đang không ngừng hành hạ chính mình, cô lập tức ngất xỉu, bất tỉnh nhân sự tại chỗ, trước mắt nhoè đi một khoảng không rộng mở.
Hôm nay, tưởng chừng là một ngày hạnh phúc, nhưng không, hôm nay lại là một ngay thê lương, lưng tròng đến tột độ.
... Đó là đối với Tuyết Hạ Huyên!
Vào khoảng nửa tiếng trước, cô đã vui vẻ, hạnh phúc đến nhường nào, nhưng cuộc sống vốn dĩ không thể lường trước được điều gì, người tính không bằng trời tính.
Nửa tiếng trước, cô chìm trong hạnh phúc ngọt ngào, nửa tiếng sau, cô chìm trong thê lương bất tận.
Tất cả, chỉ là, ông trời quá trêu ngươi!
Ước chừng không lâu sau, Khương Minh Nghiệp mới dịu dàng ôm eo Tuyết Hạ Vy rời khỏi phòng.
Ánh mắt hắn lạnh băng không chút xúc cảm, từ đầu đến cuối vẫn nửa nóng nửa lạnh, con ngươi đen nhánh thâm trầm đến khó tả, khiến người ta thực khó nhận ra trong thâm tâm hắn rốt cuộc là đang nghĩ ngợi đến điều gì.
Tuyết Hạ Vy mắt lạnh nhìn người phụ nữ nằm trơ trụi trên mặt đất, khoé môi khẽ câu lên một nụ cười khẩy cợt.
Tốt lắm, rốt cuộc thì cũng tới cái ngày này, ngày mà chị bại liệt dưới tay tôi, Tuyết, Hạ, Huyên!
- Là do chị quá ngu xuẩn thôi, đàn bà ngu ngốc!
Khinh miệt liếc nhìn thân ảnh ngã nhoài trên mặt đất, đáy mắt chỉ còn đọng lại ý vị chán ghét đến tận cùng.
Một giờ sau, vẫn như vậy, căn phòng vẫn chỉ còn duy nhất một bóng người, người phụ nữ ấy, thê lương, thương tâm nằm rạp trên mặt đất.
Bất tri bất giác, cửa phòng được mở, một cô gái chầm chậm bước vào.
"Cạch"
- Huyên Huyên, cậu thực đúng là, mình đã gọi cho cậu rất nhiều lần, tại sao cậu lại không bắt máy vậy chứ! Mình sẽ giận cậu..
Lâm Nhược Phỉ vừa đi vào phòng vừa tuôn lời trách móc, cô đột nhiên cảm thấy không khí trong phòng hôm nay thực khác lạ, đáy mắt linh động hoài nghi khẽ liếc nhìn xung quanh, bất chợt, dừng lại một nơi.
Cô kinh hoảng thét lên một tiếng, sắc mặt tái nhợt, cổ họng nghẹn ứ đắng chát.
- Huyên Huyên.. cậu làm sao thế này?
Trước mắt cô không còn là một Huyên Huyên lành lặn nữa, không còn là một Huyên Huyên xinh đẹp nữa!
Khuôn mặt của cậu ấy lúc này đã bị biến dạng loang lổ, đôi mắt trở nên nhau nhuốt, thực khiến ai nhìn vào cũng phải kinh hoảng khiếp đảm!
Lâm Nhược Phỉ ôm lấy thân ảnh gầy gò không chút khí lực của cô, đau đớn nấc nghẹn từng cơn.
- Huyên Huyên, xin lỗi cậu, là mình không tốt! Nếu mình đến sớm hơn, cậu có lẽ..
Nếu cô đến sớm hơn, cậu ấy sẽ không phải chịu ủy khuất lớn như vậy!
Khuôn mặt của cậu ấy, thanh thuần, xinh đẹp như một đóa hoa nảy nở.. đôi mắt tinh khiết trong trẻo, câu hồn thu hút chúng sinh.
Còn bây giờ..
Cô thực sự không dám nghĩ đến, lúc Huyên Huyên tỉnh dậy, mọi việc sẽ càng tồi tệ hơn đến mức nào.
Khuôn mặt và đôi mắt của cậu ấy, rốt cuộc là có thể cứu chữa được hay không?
Trái tim cô thắt quặn lại từng đợt, cô mở điện thoại, bấm gọi một dãy số quen thuộc.
Cô kề điện thoại vào tai, lệ không ngừng tuôn khỏi hàng mi.
- Tư Vũ, Huyên Huyên gặp chuyện không may rồi..
- Được rồi, anh đến ngay, em đừng lo lắng!
Nghe được tiếng nấc nghẹn của người trong lòng, Triệu Tư Vũ đầu dây bên kia không khỏi kích động một hồi, anh dịu giọng trấn an.
Lâm Nhược Phỉ tắt điện thoại, cô cắn chặt môi, cố kìm nén tiếng nấc nghẹn trong cổ họng.
Cô còn nhớ, Huyên Huyên vốn rất tự hào về gương mặt và đôi mắt của cậu ấy.
Gương mặt của cậu ấy nhỏ gọn sắc nước, làn da trắng hồng không chút tì vết, ngũ quan tuyệt mỹ kinh diễm! Thành thật mà nói, trên khuôn mặt của Huyên Huyên, chẳng có thứ gì là dư thừa cả!
Đôi mắt của cậu ấy vểnh lên tinh xảo, tròng mắt len lỏi chút ít hơi nước, khuôn mắt to tròn kết hợp cùng với hàng lông mi kép kinh diễm.
Cũng chính là vì khuôn mặt tuyệt sắc này mà đã điếu đổ không biết bao nhiêu chàng trai, các đàn anh khối trên, cùng khối và có cả đàn em khối dưới.
Khi còn đi học, Huyên Huyên được mệnh danh là hoa khôi trong trường, một phần là vì gương mặt khuynh sắc khuynh thành của cậu ấy, một phần là vì tính tình cậu ấy hiền thục, thực khiến người khác mến mộ!
Ngày ngày, hầu hết nam sinh trong trường đều đến lớp gửi thư tình cho cậu ấy, đều tặng cho cậu ấy những món quà quý giá đắt tiền.
Nam sinh theo đuổi cậu ấy cơ hồ gia thế đều hiển hách kinh người, không phải con vua thì tuyệt đối sẽ là con quan!
Nhưng bản tính của Huyên Huyên cô luôn nắm rõ trong lòng bàn tay, cậu ấy hiền thục lương thiện, tuyệt đối không phải là loại người ham hư vinh danh lợi.
Đúng như cô nghĩ, Huyên Huyên không hề để tâm đến những món đồ quý giá đó.
Hơn hết, điểm mà nam sinh trong trường bị cậu ấy thu hút chính là đôi mắt câu hồn kia, một đôi mắt chan chứa nồng đậm ý vị đượm buồn, một đôi mắt kinh diễm sắc xảo.
Đôi mắt sầu thẳm buồn tủi, làm người ta muốn kề cập che chở, làm người ta như mê muội vào nó..
Một gương mặt thuần khiết thanh xảo, một đôi mắt điên đảo chúng sinh, vậy mà bây giờ, cớ sao?
Cô thực không dám, không dám nghĩ đến phản ứng của Huyên Huyên khi cậu ấy tỉnh dậy.
Cậu ấy cơ hồ sẽ rất sốc.
Chỉ là, Khương Minh Nghiệp, hôm nay, chẳng phải anh ta trở về sau chuyến công tác sao?
Huyên Huyên là vợ của anh ta, anh ta ít ra cũng phải quan tâm đến cậu ấy chứ!
Nhưng, là ai? Ai đã làm ra việc này? Con người nhẫn tâm nào đã làm ra loại sự tình tàn khốc này?
Huyên Huyên tính tình vốn lương thiện hiền lành, cô có thể lấy cả danh dự ra để cam đoan, cậu ấy không thù không oán với ai!