Cô lại nhìn sang, Khương Minh Nghiệp từ phòng tắm bước ra, nét mặt anh vẫn dửng dưng lạnh nhạt, thậm chí còn không hề nhíu mày, giống như, loại hiện trạng này, vốn không hề là sai trái.
- Rốt cuộc thì mọi chuyện là thế nào? Chẳng phải anh đã nói sẽ yêu em mãi mãi sao? Tại sao anh và Hạ Vy lại..
Tuyết Hạ Huyên trong lòng đau đớn như bị dao găm, cô mong đây chỉ là hiểu lầm, sự thật tàn khốc này? Hai người cô tin tưởng nhất nay lại quay lưng phản bội mình, cô làm sao mà dám tin đây?
Tâm can, đau đớn đến tưởng chừng như bị hàng vạn con dao sắc lẹm bóng loáng trực tiếp cấu xé càn quấy, đau đớn nhoài mệt tiếp nhận..
Thái độ hờ hững dửng dưng đó của anh, người này, rốt cuộc là tại sao lại thay đổi đến chóng mặt như vậy?
Trong trí nhớ của cô, Khương Minh Nghiệp vẫn luôn ôn nhu, dịu dàng.. nhưng hôm nay, anh dường như trở thành một con người hoàn toàn khác, anh không còn dịu dàng nữa, không còn ôn nhu nữa, mà thay vào đó là, lạnh nhạt, tàn bạo!
Đây, rốt cuộc có phải là ảo giác hay không?
Hiện tại là mùa hè, nhiệt độ tăng cao, thời tiết oi ả nóng bức đến khó chịu, nhưng cớ sao, trái tim của cô bây giờ lại lạnh lẽo tột độ đến nhường này?
- Tuyết Hạ Huyên, tôi bây giờ đã không còn yêu cô nữa, nhìn thấy khuôn mặt bần tiện của cô chỉ làm tôi thêm chán ghét! Ngay bây giờ, lập tức cút khỏi đây đi!
Khương Minh Nghiệp hung hăng tuyệt khốc nói một câu, sắc mặt hắn lạnh băng không chút xúc cảm, đôi con ngươi như lưỡi dao sắc bén nhìn khuôn mặt không còn chút huyết sắc của Tuyết Hạ Huyên, cứ như vậy mà phun ra từng chữ ác liệt.
Anh đâu biết, lời nói này, sẽ làm chính bản thân anh, hối hận đến nhường nào?
- Nghiệp, anh là đang nói dối có phải không?
Tuyết Hạ Huyên vẫn như vậy, vẫn cố chấp, vẫn không muốn tiếp nhận loại sự tình tàn khốc này!
Bất tri bất giác, nước mắt lại rơi, từng giọt, từng giọt..
Tuyết Hạ Huyên, từ lúc nào, bản thân mày lại thích khóc đến như vậy?
Không một ai có thể hiểu được, cô không phải là không muốn tiếp nhận, mà là không thể tiếp nhận, bởi, sự thật này, quá ư là tàn bạo khốc liệt!
Đây là lần đầu tiên, lần đầu tiên anh dùng ánh mắt chán ghét hờ hững này nhìn cô, lần đầu tiên anh buông lời mắng nhiếc cô, cũng là lần đầu tiên anh hung hăng ra lệnh cô phải cút khỏi đây!
Nghiệp, anh thực sự đã thay đổi rồi sao?
- Tôi đã nói như vậy mà cô còn không chịu hiểu à? Tôi đã chán cô rồi!
Khương Minh Nghiệp ngay một cử chỉ cau mày cũng không hề biểu lộ trên khuôn mặt, hắn chỉ chậm rãi nheo lại đôi con ngươi âm trầm đầy hiềm khích.
Tuyết Hạ Vy lúc này mới lên tiếng:
- Tuyết Hạ Huyên, là tôi thì không được sao? Chị được nhưng tại sao tôi không được? Chị chẳng phải đã quá ích kỉ rồi sao? Tôi cũng yêu anh ấy, tôi yêu anh ấy còn hơn là chị yêu anh ấy nữa kìa! Nghe lời tôi, buông bỏ đi, chị không cảm thấy chính mình quá dư thừa hay sao? Đừng ở đây cản trở tình cảm của chúng tôi nữa, cút đi! Tôi rất chán ghét chị, Nghiệp cũng vậy!
Nói đến đây, cô ta không tự chủ mà đưa mắt về phía Khương Minh Nghiệp, buộc anh phải nối lời.
- Đúng, Tuyết Hạ Huyên, tôi rất chán ghét cô!
Đúng theo ý nghĩ của cô ta, Khương Minh Nghiệp sắc mặt không chút cảm xúc, nửa nóng nửa lạnh, tuyệt tình nói một câu.
Tuyết Hạ Huyên dường như đã bị bức đến điên, đôi mắt cô đỏ ngầu miệt thị, từng bước lao về phía Tuyết Hạ Vy, không chút lưu tình đưa tay tát mạnh lên má phải của cô ta.
Một tiếng "chát" giòn giã vang lên.
Đánh em ấy, cô cũng đau đớn không kém, chỉ trách..
- Em thật không biết xấu hổ, ngay cả anh rễ của mình mà em cũng không tha! Chị thực thất vọng về em, Hạ Vy!
Tuyết Hạ Huyên cơ hồ tức giận chất vấn, nước mắt lã chã rơi trên khuôn mặt tuyệt mỹ.
Nếu là người phụ nữ khác, cô có lẽ sẽ giữ vững tinh thần mà bình tĩnh tiếp nhận, nhưng không, đây là em gái của cô, là em gái của cô!
Cô không thể chấp nhận được loại sự tình tàn khốc này, ông trời, có phải đã quá trêu ngươi rồi không?
Tuyết Hạ Vy bị cô đánh, khuôn mặt chợt nghiêng qua một bên, khoé môi nở nụ cười như có như không.
Cô nhìn về phía chiếc bàn bên cạnh, đôi mắt lập tức loé lên một tia tinh quang, bước chân lùi dần về phía sau, nhanh nhẹn cầm lấy chai axit đã được chuẩn bị sẵn ngay trên bàn.
Cô mở nắp chai, không chút chần chừ mà trực tiếp đổ từ trán Tuyết Hạ Huyên đổ xuống.
Khuôn mặt dữ tợn, cười như không cười, nụ cười âm u đến rợn người..
- Ha, giờ thì khuôn mặt của chị đã không còn nguyên vẹn nữa!
Mà Tuyết Hạ Huyên đứng im không nhút nhít, cả người cô đột nhiên cứng đờ, qua một phút sau mới dần dần cảm nhận được cơn đau xé gan truyền đến, cơn đau như muốn vò nát cả người cô thành từng mảnh, đôi mắt bất chợt nhoè đi..
Gắng gượng, cô đưa mắt nhìn về phía sau, hai người kia vẫn đang dửng dưng làm tình như không có ai ở đây, giống như đây là một không gian của riêng họ, chẳng có lấy một ai..
Đôi mắt bất chợt bỏng rát âm ỉ, toàn thân đều đau, như bị cái gì đó thiêu đốt!
Mắt cô nặng trĩu, dường như không thể nhìn rõ khoảng không phía trước được nữa..
- A.. a... cứu tôi với!!
Tuyết Hạ Huyên thê lương thét lên, hai tay không ngừng ôm lấy khuôn mặt của chính mình.
- Cứu.. làm ơn.. Nghiệp.. cứu em với!
Cô gắng gượng van xin đứt quãng, hơi thở mệt nhoài như sợi chỉ mỏng manh.
- Đau quá.. đau..
Nhưng, dường như, bọn họ đã chìm trong kích tình nóng bỏng của dục vọng từ lúc nào?
Hàng loạt dây thần kinh dường như căng cứng, đại não mơ hồ không rõ, đôi mắt đau đớn miệt thị, cơ thể bỏng rát đến tột độ..
Đau, đau quá..
Cứu cô..