Chương
Vừa mới nghĩ tới đã thấy Bạch Thảo Phương gõ cửa rồi.
Sau khi trả lời vài câu hỏi, cô ta để cho anh đi vào.
Thời điểm quay người, Triệu Nam Thiên lúc này mới liếc mắt nhìn cô ta một cái.
Sau đó có chút ngạc nhiên giật mình!
Triệu Nam Thiên phát hiện cô ta đã trang điểm qua nhưng không phải là trang điểm bình thường mà là một kiểu trang điểm trông vô cùng già dặn.
Kể cả nếp nhăn nơi khóe mắt, độ sáng của làn da, thậm chí là vùng da dưới bọng mắt đều che phủ một chút.
Nhưng vốn dĩ nhan sắc Bạch Thảo Phương cũng cao, ngay cả khi tuổi tác có thay đổi thì vẫn xinh đẹp như cũ.
Phụ nữ quá xinh đẹp sẽ dễ dàng bị người khác nhớ kỹ, chỉ môi điểm này cô †a đã không thích hợp để trực tiếp tham gia công tác tình báo.
Chỉ tiếc là ván đã đóng thuyền rồi.
Nhìn bộ dạng cô ta làm quen với lễ tân vừa rồi, hẳn là đã nhận việc được mấy ngày, kỹ năng cơ bản cũng không tệ lắm, rất nhanh là đã có thể hòa nhập với môi trường.
Nhưng Triệu Nam Thiên vẫn cảm thấy áp lực lớn như núi, chăm lo cho một Tiểu Ngũ không có một chút kinh nghiệm năm vùng nào cũng đã đủ làm anh lực bất tòng tâm.
Hiện giờ lại nhiều thêm một cô cả Bạch không thể bị thương, không được chạm vào, đúng thật là càng thêm đau đầu!
Nếu thật sự có chuyện gì không may xảy ra với Bạch Thảo Phương, chưa tính đến việc Đường Bảo Khiết sẽ không bỏ qua anh anh trai mặt than Bạch Thanh Bình kia của cô ta chắc chắn cũng sẽ không dễ dàng tha thứ.
Át chủ bài của quân khu Đông Châu, đội trưởng của Lôi Đình đại đội.
Ở trên đất Đông Châu mà bị loại người này theo dõi, chỉ sợ không phải chuyện gì tốt!
Đang suy nghĩ, Bạch Thảo Phương đã bước đến bên cạnh: “Vào đi thôi, lát nữa phỏng vấn anh chính là trưởng phòng Cao của phòng nhân sự chúng tôi, chúc anh may mắn!”
Nói xong cô ta làm khẩu hình miệng: “Người đẹp đấy!”
Triệu Nam Thiên không biết phải làm sao, người phụ nữ này thật đúng là đủ nhàm chán!
Phỏng vấn rất đơn giản, hỏi thăm một chút công việc đã làm qua, sau đó nói một chút về kế hoạch phát triển nghề nghiệp trong tương lai.
Tại một cuộc phỏng vấn rất bình thường, hơn nữa còn là loại công việc như làm bảo vệ, dựa vào hồ sơ do Cửu Vinh kia chuẩn bị, thông qua cuộc phỏng vấn kiểu này hẳn là không phải việc gì khó khăn.
Vào lúc anh cho rằng cuộc phỏng vấn đã kết thúc, người phụ nữ đối diện lại một lần nữa mở miệng: “Gia đình cậu chuyển nhà khi nào vậy?”
Triệu Nam Thiên sửng sốt: “Cậu nói cái gì?”
Người phụ nữ lặp lại, chỉ vào dòng địa chỉ trên sơ yếu lý lịch: “Tôi nói là, gia đình cậu không phải ở Giang Bắc sao?
Chuyển đến vùng Nam Dương khi nào vậy?”
Dù cho ngoài mặt Triệu Nam Thiên có bình tĩnh cỡ nào thì trong lòng vấn khẽ gợn chút sóng.