Chương
Anh đã xem qua hồ sơ mà Cửu Vinh chuẩn bị, địa chỉ nhà và một số thông tin liên quan khác đều là sai sự thật.
Một phương pháp rất thông thường chủ yếu để phòng ngừa sau khi xong việc có người tra xét làm phát sinh việc trả thù, là một phương pháp đặc biệt để bảo vệ người đang chấp hành nhiệm vụ.
Không chỉ như thế, ngay cả đồn công an bên phía Nam Dương, hay đường phố, thậm chí là số nhà, tất cả mọi thứ đều đã được ghi chép đầy đủ.
Nếu cấp bậc của nhiệm vụ lại cao hơn một ít thì còn có thể đặc biệt giữ lại nhân viên để đối phó với sự truy xét, cha mẹ, vợ, con, ngay cả hàng xóm cũng phải là thật.
Tuy nhiên, dựa vào tính chất nhiệm vụ hiện tại, nhất định sẽ không tăng lên đến loại cấp bậc đấy được.
Nhưng cho dù như thế, cũng phải che đậy kỹ càng thân phận của mình.
Vậy mà vì sao vừa mới lộ mặt một lân đã bị người khác nhanh chóng vạch trần thế?
Triệu Nam Thiên trải qua huấn luyện chuyên nghiệp, chỉ một lát đã phán đoán ra được, người này hẳn là quen biết với mình!
Anh mắng “Mẹ” một tiếng, theo lý thuyết, Cửu Vinh nắm giữ tất cả mọi thông tin cá nhân và các mối quan hệ gia đình của anh.
Nếu trong lúc làm nhiệm vụ mà tồn tại nhân tố không xác định được ở xung quanh hẳn là trước tiên phải loại bỏ, hoặc nếu không loại bỏ được, cũng nên báo cho anh biết.
Như vậy mới có thể nhanh chóng đối phó và trốn thoát.
Kết quả hiện tại cũng tốt quá luôn, bị người ta đánh úp một cái trở tay không kịp!
Mẹ nó, trình độ của tên Cửu Vinh này sao mà kém quá vậy?
Tuy trong lòng rất tức giận nhưng trên mặt anh vẫn không lộ ra chút sơ hở nào: “Không phải đâu, gia đình tôi vân luôn ở Nam Dương, trưởng phòng Cao, có phải là cậu nhận nhầm người rồi hay không?”
Người phụ nữ đối diện nở nụ cười: “Còn giả vờ với tôi, cậu thật sự không nhận ra tôi à?”
Triệu Nam Thiên trợn tròn mắt, nhìn chằm chằm vào cô ta.
Cùng tuổi với mình, đoan trang xinh đẹp, mắt to, da trắng, cằm thon, hàng lông mày đã được tỉa tót, một người phụ nữ rất xinh đẹp.
Nếu đi trên đường, hẳn sẽ thuộc vào dạng người đẹp khiến người ta phải thường xuyên ngoái đầu lại nhìn.
Triệu Nam Thiên thật sự không nhớ ra được mình đã cùng người đẹp như vậy giao tiếp, bằng không anh chắc chắn phải nhớ mãi không quên. Tải áp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Tuy nhiên nhìn kỹ, lại cảm thấy mặt mũi cô ta có chút quen mắt nhưng cụ thể thì không nhớ ra được.
Người đẹp chủ động giới thiệu: “Tôi là Cao Thanh Hương đây!”
Đối với cái tên này Triệu Nam Thiên có chút ấn tượng, bạn học thời cấp , ngồi phía trước bàn của anh.
Trước kia còn thường xuyên lấy bím tóc của cô ta ra đùa giốn, cho nên cũng không ít lần bị giáo viên phạt.
Cao Thanh Hương trêu chọc: “Cậu thật đúng là quý nhân hay quên chuyện đấy, còn chưa nhớ ra à? Vậy để tôi nhắc cho cậu tỉnh lại, trường Trung học , lớp /, tôi là cán bộ môn toán, cậu nhớ rôi chứ?”
Triệu Nam Thiên biết là không thể trốn tranh đành phải gãi gãi đầu: “A, tôi nhớ ra rồi, cậu là em gái bốn mắt!”
Cao Thanh Hương trừng mắt liếc một cái: “Tại sao cậu không nhớ ra điểm tốt hả?”
Triệu Nam Thiên xấu hổ cười, thật ra lúc nghe thấy tên của đối phương, anh cũng đã nhớ ra rồi.