Chương
Triệu Nam Thiên không đợi đứng dậy, chợt phát hiện Cao Thanh Hương năm bò ra.
Anh không né tránh được: “Cao Thanh Hương, cô có ý gì?”
Cao Thanh Hương mượn men rượu nói: ‘Lười quá, không muốn đi, anh cống tôi về đi!”
Triệu Nam Thiên cảm thấy kì quái: “Thích hợp à?”
Mặc dù ngoài miệng không coi cô là phụ nữ, nhưng cơ thể không lừa được ai Mùi nước hoa hư không xộc thẳng vào mũi, nhiệt độ cơ thể và cảm xúc cho dù có cách một lớp quần áo vẫn thấy rạo rực.
Cao Thanh Hương giêu cợt hỏi: ‘Anh sợ à? Không phải không coi tôi là phụ nữ sao?”
Sĩ diện Triệu Nam Thiên bị tổn hại: “Tôi có thể sợ cô sao? Tính đàn ông!”
Vừa nói chuyện anh đã đứng dậy, hai tay ôm hai chân Cao Thanh Hương, cõng thẳng về.
Không ai nói gì, gió thổi qua mặt của Cao Thanh Hương đã dán vào lưng anh cảm nhận sự se se lạnh rất thoải mái.
Triệu Nam Thiên cau mày hỏi: ‘Này, Cao Thanh Hương, cô có phải uống nhiều rồi hay không, nhất thiết đừng vẽ bản đồ lên áo tôi!”
Cao Thanh Hương dụi dụi mắt, ở phía sau đanh: “Khốn kiếp, anh cho rằng tôi là anh ấy!”
Mắt thấy ánh đèn càng ngày càng gần cô nhảy xuống.
Triệu Nam Thiên cả người cũng nhanh chóng nhẹ hẳn di.
Cao Thanh Hương đột nhiên vây vây tay: “Nhật Lê, ở nơi này!”
Vừa nói chuyện, cô nhảy chân sáo về phía trước: “Được rồi, tôi qua về uống rượu trước, anh cùng Nhật Lê từ từ quay về nhé!”
Triệu Nam Thiên mặt đầy hắc tuyến, con mụ điên Cao Thanh Hương lại gây chuyện!
Tránh cũng tránh không kịp, cô còn để hai người ở cùng một chối Dương Nhật Lê cũng có chút lúng túng, vừa rồi Cao Thanh Hương âm thầm gửi tin nhắn cho cô, bảo cô đến cùng anh tản bộ một chút.
Kết quả bản thân đến, cô lại chạy.
Dương Nhật Lê giải thích: “Thanh Hương có thể cô hiểu lầm cái rồi… “
Triệu Nam Thiên cũng không luống cuống, chậm rãi tiến về phía trước “Không cần để ý cô ta, đúng rồi, vừa nấy nghe Thanh Hương nói cô đang làm truyền hình trực tiếp?”
Đôi mắt Dương Nhật Lê sáng lên: “Đúng vậy, anh cũng có hứng thú à?”
Triệu Nam Thiên vội vàng xua tay: “Tôi? Ta không thể nào chỉ là thuận miệng hỏi thôi, tôi một chút tài nghệ cũng không có!”
Dương Nhật Lê quay đầu hỏi: ‘Ai nói không có! Thanh Hương nói anh làm lính năm năm, vậy anh chắc chắn rất giỏi chuyện tính cách sinh tôn?”
Triệu Nam Thiên khiêm tốn cười một tiếng: ‘Cũng tạm thôi.. “
Anh không biết nên giải thích thế nào, bộ đội được huấn luyện tất nhiên phải tốt rồi.
Nhưng việc tình cách sinh tồn không phải đơn giản như vậy, mà là sinh tôn trong hoang dã.
Dưới yêu cầu điều kiện đặc biệt, cho dù ở vùng nhiệt đới, rừng mưa nhiệt đới hay sa mạc không người cũng phải cố hết sức sinh tồn, hơn nữa giữ sức khỏe nhất định để chiến đấu.
Dương Nhật Lê bĩu môi: “Anh nhất định là khiêm tốn, thật, nếu như anh có hứng thú, có thể đến xem chỗ chúng tôi một chút, bây giờ loại hình phát trực tiếp về sinh tồn trong hoang dã rất nổi tiếng!”
Triệu Nam Thiên hỏi ngược lại: “Cô không phải lừa gạt tôi chứ ?”
Dương Nhật Lê cau mày: “Tôi lừa anh làm gì?”