Chương
Mộng Yên Lệ Lam không để ý nhiều như vậy, cười đi lên: “Các bạn cùng lớp cũ, các cậu khỏe chứ”
Đám nam sinh ngồi bên cạnh Triệu Nam Thiên, một miệng vừa còn thoăn thoắt mà khi nhìn thấy nữ thần đi lên tất cả đều sợ thậm chí không một ai dám đứng ra nói chuyện.
Từng cái từng người một đành phải hướng ánh mắt về phía Triệu Nam Thiên cầu cứu.
Triệu Nam Thiên bất đắc dĩ, đành phải đứng lên: “Vẫn tốt, đã lâu không gặp, càng ngày càng đẹp!”
Hai mắt Mộng Yên Lệ Lam sáng ngời ngời: “Thật sao?”
Triệu Nam Thiên tùy ý nói: “Thật, nếu là trên đường trông thấy cô tôi chắc chắn không dám nhận!”
Mộng Yên Lệ Lam không có trả lời, quay đầu nhìn đám nam sinh đang ngồi cạnh Triệu Nam Thiên.
Nam sinh kia bỗng nhiên tràn ngập hạnh phúc hiến sắc mặt đỏ lên, đang bối rối không biết trả lời như thế nào bỗng nhiên bị người khác kéo kéo ống †ay áo.
Anh ta vội vàng đứng người lên, cười cười ngượng ngùng: “Chào Mộng Yên Lệ Lam, đã lâu không gặp.”
Mộng Yên Lệ Lam có chút kinh ngạc nhưng vấn mỉm cười chào hỏi.
Nhìn thấy anh ta đứng ngây ra tại chỗ cười cười, Mộng Yên Lệ Lam đành phải nói: “Bạn học, có thể nhường chỗ của cậu cho tôi không?”
Nam sinh lúc này mới kịp phản ứng, vội vàng ngồi sang một bên Mộng Yên Lệ Lam sửa sang váy, đi đến ghế bên cạnh Triệu Nam Thiên chậm rãi ngồi xuống, sau đó cười quay đầu: “Không dám nhận sao? Không phải năm đó anh còn to gan lớn mật lắm cơ mài”
Hương thơm nhàn nhạt thoang thoảng qua cánh mũi, khiến người ta lưu luyến không rời.
Ngay cả Triệu Nam Thiên cũng không thể không thừa nhận, hai năm này Mộng Yên Lệ Lam hoàn toàn trổ mã ra càng xinh đẹp hơn.
Có thể do hồi đó anh không để ý, hoặc do đẹp bẩm sinh.
Khi ngồi tới gần mới phát hiện, làn da của cô ta vô cùng mịn màng, lông mi dài, đuôi mắt ngắn, ánh mắt trong veo như một vực sâu vô hình.
Khi tiếp xúc nhiều hơn với nữ thần này, khả năng miễn nhiễm với phụ nữ đẹp của Triệu Nam tăng lên nhanh chóng.
Không có bất kỳ sự khó chịu nào mà ngược lại rất tự nhiên thu hồi tầm mắt.
Anh châm một điếu thuốc nói: “Năm đó không phải là lớn gan lớn mật mà là ngốc nghếch, bằng không cũng sẽ không làm cô khóc.”
Mộng Yên Lệ Lam bật cười: “Vậy là anh vân còn nhớ rõ?”
Những kỉ niệm về quấng thời gian đó cả đời này cô cũng sẽ không bao giờ quên.
Từ nhỏ đến lớn, đám con trai đều chủ động theo đuổi cô ta.
Lần đầu tiên thổ lộ tình cảm với một người con trai vậy mà kết quả lại bị người ta từ chối quyết liệt.
Chuyện đó đến bây giờ cũng đã năm sáu năm rồi nhưng cô ta vẫn như cũ không buông xuống được.
Nhất là mấy năm gần đây, mỗi lần có một người đàn ông ưu tú đến tán tỉnh cô lại luôn luôn gợi cho cô về những kí ức trước đây.
Lúc trước cô ta đã rất hận anh thế nhưng đột nhiên vào ngày tốt nghiệp lại bật òa lên khóc.
Lúc đó Triệu Nam Thiên đi làm lính, cô ta đã bí mật chạy tới nhà ga, chỉ tiếc là lại không có dũng khí tiên đưa anh.
Sau đó cô ra nước ngoài du học, được đào tạo chuyên sâu tại học viện âm nhạc.