Sáng hôm sau, tôi rời nhà đi làm trước khi vợ tôi dậy.
Không biết có phải là do ảnh hưởng của thuốc hay do sức khoẻ không được tốt, mà đầu óc của tôi vẫn còn choáng, nhưng tôi cảm thấy như mình đã có thể ngủ ngon sau một chuỗi ngày ác mộng. Vốn dĩ tôi đến gặp bác sĩ để lấy giấy chẩn đoán cho hành động sau này, nhưng có vẻ là quyết định đúng đắn về thể trạng hiện tại của tôi.
Trong khi tôi tự hào với khả năng phán đoán của bản thân, tôi lái xe khoảng chục phút.
Mặc dù có hơi sớm so với thời gian đã hẹn, nhưng tôi đã đến văn phòng thám tử.
"A, tôi đang đợi anh đây. Tuy có hơi sớm, sổ báo cáo bên này ạ."
Tôi được dẫn đến quầy lễ tân, và được giải thích trước khi lấy nó.
Ngoài những thông tin như tên, địa chỉ hay số điện thoại tôi đã có từ trước, thì các thành viên trong gia đình Kamachi là bố mẹ vợ sống cùng với con dâu và con gái của họ. Lẽ nào, Takeru làm rể ở nhà vợ sao?
Hơn nữa, về nơi làm việc cũng như chức vụ của hắn, thì Takeru là quản lí cấp cao của một công ti xây dựng địa phương, có vẻ như hắn được coi là chủ tịch công ti đời tiếp theo.
"Có thể anh đã nhận ra, đối tượng điều tra dường như là con rể, và chủ tịch công ti xây dựng tại nơi cậu ta làm việc có vẻ là cha vợ. Và anh ta được ở rể, cũng như sẽ là người thừa kế của công ti."
Người ở văn phòng thám tử tiếp tục nói với giọng điệu bình tâm.
"Ngoài ra, như tôi đã liên hệ với anh qua điện thoại, tạm thời thì tấm này..."
Anh ta đưa ra những tấm ảnh của vợ tôi, Himari và đối tượng ngoại tình, Takeru đang nắm tay nhau bước vào khách sạn trong khi hôn nhau ở bãi đậu xe.
Tôi có nghe qua điện thoại rồi, có vẻ đây là lúc tôi đang nằm liệt giường đây. Khi nhìn kĩ lại, thì thấy khó chịu thật sự. Lợi dụng lúc tôi đang ngủ, cô ta đi khách sạn à... Quả nhiên cái đầu cô ta chỉ biết ngoại tình mà thôi.
Mặc dù nghĩ là vậy, nhưng tôi vẫn cảm thấy cảm giác thất bại và đau đớn...
"Nếu anh cần văn phòng luật sư, thì chúng tôi cũng có thể giới thiệu cho anh..."
Dù hai bên không đến mức là hợp tác với nhau, nhưng người từ văn phòng thám tử vẫn đề nghị cho tôi.
Thôi, dĩ nhiên là tôi có tìm hiểu qua rồi, hàng hà các thứ phải làm sau khi bị ngoại tình. Nhưng mà, tiền bồi thường, tiền cho luật sư, rồi tới thoả thuận li hôn các kiểu... tôi cảm thấy mình không thấy thực tế kiểu gì nên thôi.
Sau đó, khi nhìn bức ảnh vợ tôi và người tình của ả bước vào khách sạn trong khi cười hớn hở, nhìn hai người họ áp môi nhau mà không thèm để ý xung quanh ở bãi đậu xe khách sạn... Thì trong tim tôi, có vẻ như đã từ bỏ tất cả và đi đến quyết tâm của riêng mình.
"Thôi, tôi không cần luật sư đâu."
Tôi từ chối và rời văn phòng thám tử sau khi bàn bạc về tổng chi phí là vài triệu yên. Giờ tôi đã không cần đến nơi này nữa, nên là tôi nhanh chóng thanh toán tiền và kết thúc hợp đồng.
Tôi lập tức chạy qua ngân hàng, và thanh toán chi phí điều tra. Nhân tiện, tôi đã dùng tiền chi phí của chung chứ chả buồn dùng tiền của bản thân nữa. Dù gì có giấu đi nữa cũng chả có ích gì, tôi còn thấy đã trong lòng nữa là.
Sau đó, tôi trở về nhà để tiến hành chuẩn bị thêm.
"Ể, sao giờ anh lại về nhà thế?"
Khi tôi mở cửa nhà, thì vừa đúng lúc vợ tôi đi ra ngoài.
Tôi rất muốn đáp lại lời con vợ tôi là bộ tao không được về hả các kiểu, con vợ tôi lại ra ngoài với lớp trang điểm kín cả mặt. Chậc, lại đi ngoại tình nữa à?
"Ờ, vì sắc mặt của tôi xanh xao quá nên được sếp cho về sớm. Đổi lại cuối tuần này tôi phải đi làm bù."
Thật ra thì tôi đã nghỉ từ đầu rồi, nhưng giờ đúng lúc lắm nên tôi sẽ nói là cuối tuần này mình đi làm bù.
"À, hừm. Vậy à? Hiểu rồi, thế em đi ra ngoài đây."
Thực tế thì con vợ tôi ngoài mặt nó bình thường đấy, nhưng tôi có thể thấy trong tâm nó đang nhoẻn miệng cười. Tôi thừa biết nó sẽ làm gì tại nhà trong lúc tôi đang đi làm vào ngày nghỉ mà.
"Em đi đâu đấy? Tối muộn mới về đúng không?"
"Hả? À, em đi gặp đối tác làm ăn thôi, nên không biết có về không nữa. Cơ mà, đừng có hỏi này nọ giùm cái."
Chắc đang vội nên con vợ tôi bỗng cáu kỉnh bỏ đi mà không thèm khoá cửa.
Hà, tôi đã định từ bỏ nhiều thứ lắm rồi... Nhưng quả nhiên khi thấy con vợ tôi đi ngoại tình thì trong tim tôi vẫn rất đau.
Nhưng đồng thời, cũng có thể nói rằng tôi rất may khi được một mình ở nhà vào lúc này.
Tại sao à? Vì từ bây giờ, tôi có thể nhàn hạ mà xem bằng chứng ngoại tình mà tôi đã phát hiện, xem sổ thông tin và hình ảnh được văn phòng thám tử cung cấp, hình ảnh của đám gian phu dâm phụ mà tôi đã chụp sáng nay. Tiện thể tôi cũng xem luôn giấy chẩn đoán bệnh tình nữa.
Thành thật mà nói, tôi rất đau khổ khi phải xem lại trò hề của con vợ tôi. Nhưng mà, không xem không được.
"Lên tinh thần nào!"
Tát mạnh vào má mình, tôi quyết tâm chỉnh sửa bằng chứng với sự chuẩn bị tinh thần rằng mọi chuyện sẽ dần tồi tệ thêm.