Sáng hôm sau, tôi bị đánh thức bởi giọng nói của ai đó.
「Tạm thời em sẽ không thể gặp anh...」
「Hả? Thì là, chồng em bị gục đấy...」
「Tóm lại là đừng có tới chỗ em một thời gian, nha...」
Đang nghe điện thoại à? Sau đó giọng nói có vẻ buồn của vợ tôi ngừng lại.
Cơ mà, theo tình hình này thì tôi đang ngủ trên giường sao? Thế thì *éo ổn rồi. Cơn khó chịu bủa vây khi tôi lại nằm trên cái giường mà vợ tôi với tên Takeru đấy quậy tưng bừng.
Nhưng mà, tôi đành phải chịu đựng cho đến khi cử động được đã, giờ cứ cho nó là cái giường trong khách sạn tình yêu đi vậy...
Ngay khi tôi buông bỏ ý chí, cam chịu số phận, thì ý thức của tôi tan đi mất và cơn ác mộng liền ập tới.
Trước mắt tôi, vợ tôi Himari và tên Takeru đang ôm nhau nhễ nhại mồ hôi. Hai người họ đẩy nhau cực mạnh như thể không quan tâm đến sự tồn tại của tôi. Ôm chặt lấy nhau, và trao nhau nụ hôn nồng thắm.
-----Dừng lại! Dừng lại đi!!!!!!!!!!!!!
Cho dù tôi có hét lên bao lần, thì hai người họ vẫn tiếp tục.
"Dừ... lại..."
Một lần nữa, tôi tỉnh dậy bởi tiếng nói mớ của chính mình, thật sự rất rất khó chịu.
Mà, trước mắt thì, khi tôi đứng dậy và đánh mắt quanh phòng... C-Cái gì đây? Có tờ giấy viết gì này?
Có một mẩu giấy ghi chú được đặt trên cái bàn cạnh giường.
「Em có nấu cháo trong nồi đấy.」
Là chữ viết tay của Himari, người vợ đáng kính đang cắm sừng tôi.
Tôi vẫn còn hơi chóng mặt, nhưng ít ra vẫn tốt hơn là ngủ trên cái giường đầy tinh này. Tôi rời phòng ngủ và vào nhà bếp.
Cuối cùng cũng có thể bước vào bếp với những bước đi loạng choạng.
Ể... Thật luôn sao! Cô vợ đáng kính nấu cho tôi á? Đã một tháng rồi cô ta mới chịu nấu bữa ra trò luôn?
Thành thật mà nói, tôi đáng lẽ ra phải hạnh phúc với sự quan tâm vào lúc bản thân mình yếu đuối. Nếu tôi là một thằng độc tân chưa kết hôn thì kiểu nào tôi cũng bị đốn hạ thôi.
Thế nhưng, mới nhìn vào nồi cháo trắng tinh này, thì ngay từ ban đầu tôi đã nghĩ--
"Chắc trong này có tinh của thằng Takeru đấy nhỉ?"
Trong lòng đầy nghi hoặc đến nỗi tôi bất giác nói ra. Hay đúng hơn, tôi chỉ thấy cái nồi cháo này là cái nồi chứa tinh của thằng Takeru đó.
Ví dụ như chuyện bắn tinh vào nồi cháo chẳng hạn?
Kiểu đêm qua, sau khi tôi gục trước cửa nhà, Himari đã gọi cho tên Takeru rồi sau đó chúng nó đụ trên giường kế bên tôi đang ngủ. Sau đó nó bắn tinh vào nồi cháo rồi cho tôi ăn chẳng hạn...
Không, nồi cháo trông ngon lành này thì không có tội tình gì cả, dù cho cô vợ cắm sừng của tôi có tệ hại cỡ nào đi nữa thì tôi cũng phải biết ơn với cô ta...
Thế nhưng, việc cô ta ngoại tình khoảng một năm qua, làm bẩn căn nhà và xe của tôi, chụp cảnh sex, cả sextoy... sự thật bao lần cô ta ngoại tình khiến tôi không thể nhìn nhận những gì cô ta đã làm, cả lương tâm và giá trị quan của tôi cũng dần méo mó.
Nói huỵch toẹt ra là tôi không tin cô ta.
Tôi lặng lẽ đổ nồi cháo vào bồn rửa chén.
Trong khi chứng kiến cháo đang trôi đi, trái tim của tôi đau đớn vì tôi nhận ra rằng tôi sẽ không bao giờ có thể chấp nhận lòng tốt của người vợ mà tôi yêu nữa. Khi nhận ra sự thật đó, tôi vô cùng buồn bã.
Kết cuộc, tôi làm món udon lạnh bằng nước nóng để ăn cho buổi sáng và trưa, sau đó tôi đi ngủ nguyên ngày còn lại. Tất nhiên, vì lí do sức khoẻ tinh thần, nên tôi không thể ngủ trên cái giường tại hiện trường vụ ngoại tình. Thành ra tôi nằm một góc co ro ở ghế sopha trong phòng khách.
Mà, chưa chắc ghế sopha đã an toàn đâu...
Mang theo mối nghi hoặc trong lòng, tôi tiếp tục giấc ngủ nông của mình trong khi gặp ác mộng. Tôi cảm thấy như chắc là do tôi có ăn gì đó nên thể trạng cũng có phần cải thiện.
Sau đó, tôi tỉnh dậy sau mấy lần giật mình tỉnh dậy từ giấc ngủ nông, tôi nhận được điện thoại từ văn phòng thám tử đã tiếp nhận yêu cầu điều tra danh tính đối tác ngoại tình của vợ tôi.
「Xin lỗi, chủ nhà có ở đó không ạ? Bây giờ, tôi gọi điện được không? Tôi muốn lập tức báo cáo điều tra...」
"Ừ, không sao đâu. Phiền anh."
「À vâng, trước tiên, tôi đã biết được tên, tuổi, địa chỉ, thành viên gia đình, nơi làm việc và chức vụ của đối tượng. Sau đó, tôi đã tổng hợp vào sổ thông tin và gửi sang cho anh, nhưng không biết thì khi nào anh mới có thể đến nhận nhỉ?」
Đáp lại lời thám tử, tôi thành thật nói ra tình trạng hiện tại không được khoẻ, nên tôi mong muốn được đi lấy vài hôm sau.
「À, ra vậy à... À... Ừm...」
Hửm? Có chuyện gì sao? Phản ứng của người từ văn phòng thám tử có vẻ hơi lạ...
「À thì, chuyện này có hơi khó nói đó... Vợ của anh ấy, hôm nay cũng đi gặp người đàn ông đối tượng kia.」
"Hả?"
Quá bất ngờ nên tôi đã đáp lại liền.
「Vâng, chuyện là... vào sáng hôm nay, chúng tôi đang ở khách sạn gần ga vì một vụ việc khác... Đúng lúc đó, thì vợ anh và người đàn ông đối tượng xuất hiện...」
Có vẻ như hai người họ đã nắm tay nhau bước vào khách sạn.
「Tuy tôi không có nhận yêu cầu điều tra ngoại tình, nhưng vì sự ngoại tình của người vợ cũng thuộc vào diện yêu cầu điều tra danh tính, nên tôi đã chụp một bức đề phòng...」
Người văn phòng thám tử nói lời xin lỗi, nhưng anh ta đã làm rất tốt ấy chứ.
Vậy là, có vẻ như nhân cách của người vợ ngoại tình của tôi đã quá sáng tỏ. Sáng nay, có vẻ như cô ta đã gọi cho đối tác ngoại tình các kiểu như 「Vì chồng em đã gục nên em không thể gặp anh.」hay 「Đừng có gọi em.」, có vẻ như đến cả lương tâm với ý thức của người vợ không chung thuỷ của tôi cũng bị chó tha mất rồi...
Vứt nồi cháo quả đúng là quyết định sáng suốt của tôi mà.
Thế mà... không nói đến chuyện tôi đang yếu đuối, trong một khoảnh khắc tôi đã mém nữa xiêu lòng vì nồi cháo với tờ giấy cô ta để lại... Tôi thật sự rất hối hận trước cảm xúc của bản thân...
Và tôi đã nghĩ lại, không cần phải thương xót với lũ khốn nạn dị giáo này!
"Ra là vậy à, tôi hiểu rồi..."
--Tôi nhận ra rằng tôi đã rất sốc bởi giọng nói run rẩy phát ra từ cổ họng của mình.
Không, tôi sốc thật sự. Mặc dù tôi đã gục và nằm ngủ li bì từ sáng, thế mà tô ta vẫn tận dụng cơ hội đó để đường đường chính chính, tay trong tay với tên Takeru giữa thanh thiên bạch nhật vào khách sạn thì...
"Vậy thì... Trước mắt tôi có thể lấy thông tin địa chỉ, tên tuổi của người đàn ông tôi yêu cầu điều tra qua điện thoại được không?"
Người từ văn phòng thám tử đã cho tôi biết tên đầy đủ và địa chỉ của tên đấy.
Tôi ghi lại cẩn thận, và nói với anh ta rằng sáng sớm mai tôi sẽ đến lấy sổ thông tin điều tra, sau đó tôi cúp máy.
Ngon lành, tôi đã biết được tên khốn ngoại tình là ai rồi!
Tên đây đủ là Kamachi Takeru.
Khi tôi tra thử địa chỉ trên mạng, thì được biết đó là một góc của khu dân cư mới cách nhà tôi hai ga tàu.
Nhà Kamachi mới được xây gần đây à? Theo tôi thấy trên bản đồ, thì đó là một ngôi nhà khá lớn. Tên Takeru này giàu lắm chăng? Mà, có là gì đi nữa, thì hắn vẫn đang sống rất tốt đây.
"Hừm... Mình nên làm gì đây?"
Được rồi, tôi đã quyết định. Trước tiên phải đi xem thử tình hình bên hắn xem sao? Tuy khá xa, nhưng so với việc ở trong ngôi nhà đã bị vấy bẩn bởi con vợ và tên đó thì thế này tốt chán.
Sau khi đã quyết tâm, tôi nhanh chóng thay quần áo và leo lên xe.
Nói là thế, nhưng cũng mất tầm chục phút để đi đến đó.
Nhà Kamachi - Nhà của Kamachi Takeru nằm ở địa điểm đúng như thông tin từ văn phòng thám tử.
Quả nhiên, tìm hiểu trên Google map là quyết định đúng đắn mà, căn nhà của tên Kamachi này mới xây gần đây và rất lớn. Khu này là một khu dân dân cư mới với những ngôi nhà còn khá mới xây thành dãy.
Tôi đánh xe đến địa điểm kín đáo, và quyết định quan sát nhà tên đó một lúc.
Vì sau này tôi sẽ cho hắn biết mặt, nên dù là một mẩu thông tin cũng rất hữu dụng với tôi.
Vậy thì, có khi là gia đình của tên Takeru cũng ở trong nhà đó luôn nhỉ? Một nam nữ khoảng cấp ba đang đi với nhau, chắc là đi vào căn biệt phủ của tên Takeru đó rồi? Từ xa, tôi có thể thấy cô gái đang mở khoá cửa.
Vậy là, gần như tôi đã có thể chắc chắn rằng cô gái đó là người trong nhà Kamachi... Thế cậu trai bên cạnh là ai vậy nhỉ? Anh hai? Hay là bạn bè? Hoặc là bạn trai?
Cả hai người đều mặc đồng phục học sinh, cô gái mặc áo cộc tay, còn cậu trai thì mặc bộ đồng phục có cổ áo đứng.
Hai người họ nhìn nhau và cười, tôi cảm thấy như họ thật sự rất thân với nhau... À, ra đây là một cặp đây mà.
Ngay cả tôi với Himari cũng có khoảng thời gian như thế...
Không hiểu sao tôi lại cảm thấy buồn, thôi thì về vậy...
Tôi vặn khoá xe và rồ ga... Sau đó, tôi nhớ ra một chuyện.
Đúng rồi, nhân tiện thì mình phải làm một việc khác vậy.
Sau đó, tôi lái xe đến hướng khác cách xa nhà mình, và đến bệnh viện khoa y học tâm lí.
Đây là lần đầu tôi đến đây, theo như tôi đã tìm hiểu trước thì không cần hẹn trước cũng được, thật à?
Tôi đậu xe ở bãi xe, và rụt rè bước vào bệnh viện.
Đúng vậy, tôi đến đây để lấy kết quả chẩn đoán xem tôi có bị bệnh tâm thần hay chỉ là bị bệnh khó ngủ. Tuy không biết là có lấy được hay không, nhưng tôi phải làm những gì có thể thôi.
Và một giờ sau, trái ngược với lo lắng của tôi, bác sĩ đã đưa tờ chẩn đoán và thuốc mà không do dự gì. Tôi an tâm theo nhiều hướng khác nhau. Quả nhiên đến bệnh viện thật có ích cho tôi.
Lần đầu tiên trong thời gian dài, tôi cảm thấy mơ hồ rằng mình đã đạt được gì đó khi lái xe về nhà. Tôi ghé qua cửa hàng tiện lợi trên đường về, không cần phải về vội làm gì.
Sau đó, khoảng 7 giờ tối tôi đã về tới nơi.
Cảm giác lâng lâng khó tả, nhưng rất khó để kiểm soát thể trạng bây giờ. Nên tôi lê thân mình mở cửa trước và bước vào nhà. Thì người vợ đáng kính lừa dối của tôi, Himari đang chống nạnh đợi tôi.
"Này, anh đi đâu đấy hả! Đã bị bệnh thế rồi mà còn đi ra ngoài, bộ anh bị ngu hả! Làm em lo quá trời đây này!"
Thôi, thôi, lại còn bày đặt nói câu lo cho tôi nữa, thế mà không thèm gọi hay nhắn tin quái gì. Mà, sao cô có thể gọi cho tôi được chứ. Vì hai người đang rất cố gắng ở khách sạn cho tới giờ mà. Không hiểu sao, mà lời nói, hành động và sự tồn tại của cô ta lại tấu hài cho tôi thế này.
"Anh có nghe không đó!?"
Ồn quá...
"Hả? Tôi đi mua nước tăng lực với thuốc đấy. Cô nguyên ngày nay đi ra ngoài nên tôi có nhờ được gì đâu? Tôi còn chả biết cô chui ở cái góc xó xỉnh nào nữa là."
Cả bản thân tôi cũng phải bất ngờ trước cách nói lạnh lùng của mình. Vào lúc tôi suy sụp đến vậy, mà cô ta lại còn đi khách sạn với tên đó, tôi thật sự rất thất vọng về cô ta.
"Hả? Thì chịu thôi chứ biết sao giờ. Em cũng có dự định của riêng mình... Mà này, anh nói năng gì thế hả, đừng có hở chút là dỗi thế. Phiền lắm đấy."
"@#^!$!... Đã nói, là tự tôi đi mua đồ về . Nên tôi đang mệt, nên đừng có chặn đường tôi nữa..."
A, nguy hiểm qúa... Con vợ của tôi làm cái bộ mặt kinh tởm tới mức tôi muốn nhào vô đánh một trận mà không thèm suy nghĩ gì. Nói chung, con này chỉ có cái mồm là "Lo lắm" hay là "Có dự định" thôi.
"Hả!? Cái thái độ gì đấy! Kinh quá!"
Bơ con vợ không chung thuỷ đang la ó, tôi đi đến bồn tắm và vào tắm. Sau đó uống thuốc và đi ngủ. Giờ mà còn nói chuyện với cô ta nữa thì khéo tôi bóp cổ cô ta mất.
Thế nhưng, con vợ tôi hình như chưa nói đủ hay sao, mà cứ bám theo tôi cằn nhằn liên tục.
Tất nhiên, tôi bơ hết, tôi mau chóng vào tắm rồi đi uống thuốc. Xong leo lên sopha trong phòng khách để ngủ.
Thế nhưng, con vợ tôi vẫn bám theo không tha, bám theo chửi rủa khịa tôi các kiểu như "Sao anh không vào phòng mà ngủ?" "Lại còn mỉa mai lại tôi nữa, kinh quá." "Anh mà bị cảm nặng hơn thì tôi cũng chả buồn chăm đâu đó!" . Sau đó, như thể cô ta đã thoả mãn như lúc làm tình, mà chui vào phòng ngủ.
Hà, tôi cảm thấy không được khoẻ và đã nói rằng tôi muốn ngủ, nhưng cô ta vẫn cứ ồn ào không ngừng... Giờ này mà lo lắng hay muốn trù ẻo tôi bệnh thêm đây...
Cứ mỗi lần nhớ đến tôi cũng khiến tôi nóng cả lên, nhưng loại thuốc tôi được cấp có công dụng mạnh nên tôi lập tức chìm vào giấc ngủ.
----------------------------------
P/S: T đã tìm được 1 bộ NTR khá bệnh hoạn, dự là xong bộ này sẽ nhảy sang.
Spoil tí: NTR gái của yakuza và cái kết.