Nữ phục vụ gật đầu: “Đúng là có người nhưng chỉ là một người phụ nữ quê mùa không đáng nhắc tới mà thôi, sao có thể là ngài Mabel cao quý được.”
Hàn Thiên Nhược mím môi, khóe môi bất giác giật giật vài cái.
Sao anh có linh cảm người đó là Mặc Âu nhỉ?!
Hàn Thiên Nhược không nói thêm gì với nữ nhân viên nữa, chỉ khoát tay ý bảo Tần Quân đem người tạm giữ lại.
Nếu đúng thật người đó là Mặc Âu thì người phụ nữ nào dám phỉ báng bảo bối của anh đều đáng tội thân bại danh liệt.
Tần Quân nghe lệnh, sai người trong tổ chức Death gần đó kéo nữ phục vụ rời đi theo một lối khác.
Nữ phục vụ run rẩy, giằng co với hai người đàn ông cao lớn đang túm chặt lấy cánh tay cô.
Đương nhiên, sức mạnh của một người phụ nữ chân yếu tay mềm làm sao đấu lại được với mấy vệ sĩ đã được huấn luyện nghiêm khắc.
Nhưng cô không bỏ cuộc, chỉ có thể vội mở miệng khóc lóc thảm thiết cầu xin:
“Tôi thực sự xin lỗi, tôi biết tôi có tội rồi.
Nhưng mà chỉ là nhận nhầm người cũng đâu đến nỗi phải bắt tôi lại thế này.
Tôi phản đối, buông tôi ra!!!”
Cô đâu phải con ngốc mà không biết bối phận của người trước mặt là ai.
Chính là thủ lĩnh tổ chức Death - một tổ chức hùng mạnh được đề tên trong danh sách một trong những tổ chức nguy hiểm bậc nhất thế giới.
Trong đó tất nhiên không thể thiếu những cách hành hạ người cực ác để người gặp người sợ, đồng thời cũng là chiêu trò giết gà dọa khỉ.
Một tổ chức lớn bị tiêu diệt gọn gẽ từ chủ đến đầy tớ trong một đêm, chỉ bởi một lí do hết sức điên rồ, đó chính là dám cả gan ám sát hắn.
Ngay sau đó, hàng loạt các tổ chức, băng đảng lớn nhỏ nhận được tin mà tổ chức Death cố ý truyền ra cũng phải kinh sợ mà e dè, không ai dám tỏ ra mình bất phục.
Bây giờ nếu cô bị bắt thì há chẳng phải là không tàn thân cũng phế tâm khi bước vào cái lãnh ngục máu me đó hay sao!
Cô không phục, không can tâm!
Sắc mặt Tần Quân lạnh lẽo, đá một cái vào mông của nữ phục vụ:
“Bảo cô làm gì thì cứ làm nấy đi, nói nhiều phiền chết đi được.”
Hàn Thiên Nhược không để tâm tình hình phía ồn ào bên kia, chỉ tập trung một mạch đi về phía thang máy để xuống dưới khuôn viên khách sạn.
Đến cửa thang máy lại bắt gặp hai ba con nhà họ Lâm kia, thật vướng mắt!
Lâm Bác lại diễn trò ngốc lần nữa, ảo tưởng Hàn Thiên Nhược tới đây để gặp con gái ông.
Ông nhanh chóng kéo Lâm Như lại gần hắn, tự nhiên bắt chuyện:
“Nghe nói ngài muốn tìm Lâm Như? Thật khiến ngài tốn công đau lòng cho con bé rồi.
Nó mới vừa bị nguời ta cố ý đẩy ngã khiến cánh mũi thành ra nông nỗi như thế này đây.
Cô gái của cậu phải chịu nhiều uất ức rồi.”
Hàn Thiên Nhược liếc qua nhìn cánh mũi với dòng máu đỏ tươi chảy dọc xuống mũi còn đang được Lâm như giữ giấy cầm máu.
Anh cười như có như không, một nụ cười khinh bỉ.
Đáng đời!
Lâm Như thấy Hàn Thiên Nhược nhìn cô, lại nghe Lâm Bác nói vậy liền nở một nụ cười thẹn thùng nhưng có chút hơi gượng gạo.
Bởi nếu cười tươi sẽ bị căng cơ mặt, ảnh hưởng đến xương cánh mũi, đau vô cùng.
Lâm Như yếu đuối, nhu mì thầm than thở:
“Em cũng không trách mắng gì người ta.
Nhưng người phụ nữ kia cứ một mực kiếm chuyện khiến người ta thật ghét.
Cô ta còn không chịu đền bù tổn thất cho em, nói chi đến một lời xin lỗi cỏn con.
Em thật sự là đã phải chịu ủy khuất không ít.”
Lâm Bác vỗ vỗ tay con gái khẽ an ủi: “Con gái ta thật sự phải chịu không ít bất công rồi.
Ngài nhất định phải đòi lại công bằng cho Lâm Như nhà chúng ta.”
Hàn Thiên Nhược chau mày: “Các người có nhầm lẫn gì ở đây không? Tôi đâu có nói là tôi tìm con gái ông.”
Lâm Như sượng trân tại chỗ, lúng túng nói vấp: “Nhưng… cái cô nhân viên vừa nãy nói là ngài Tu La muốn tìm tôi mà.”
“Do cô ta bị mù thôi.
Còn các người tự đi mà xử lí chuyện riêng của mấy người đi, đừng ảo tưởng sau khi đi vệ sinh xong còn có người giúp chùi đít.”
Định bước vào thang máy, Hàn Thiên Nhược bỏ lại một câu nữa khiến hai người nhà họ Lâm sắc mặt xanh lét:
“À phải rồi! Lúc nãy ông nói cái gì mà Lâm tiểu thư đây là cô gái của tôi ấy.
Ông có thể nói thế nếu như ông “yêu” cô ta như mấy ả tình nhân thân hình bốc lửa của ông trong mấy hộp đêm sau đó quay video lại cho tôi.
Tôi sẽ suy xét lại vấn đề này một chút”.