“Nói mới nhớ, còn ngài Mabel đâu sao còn chưa tới?” Minh lão đại đang ở trong độ tuổi tứ tuần nên sở hữu một chất giọng trầm khàn quyến rũ của một người đàn ông trưởng thành.
Mấy người xung quanh không hẹn mà cùng lắc đầu.
Ngài Mabel này bí hiểm còn hơn cả ngài Death.
Lúc nào cũng ở trong trạng thái rồng thấy đầu không thấy đuôi.
Không ai biết gương mặt thực sự của nàng như thế nào, cũng không biết thân phận xuất thân là ai?
Chỉ biết dấu hiệu để nhận biết thủ lĩnh của tổ chức Mabel là một chiếc nhẫn có đính một viên đá sapphire lửa, cùng một giọng nói lanh lảnh êm tai câu hồn.
Ngài Death tuy cũng bí ẩn không kém, anh có lớp mặt nạ bạc che nửa khuôn mặt, cũng chưa từng để lộ gia thế của mình y hệt nàng.
Bất quá thì gương mặt với cái mặt nạ bạc thì không thể nhầm đi đâu được.
Còn ngài Mabel kia mà không đeo nhẫn thì đố ai mà nhận ra được đâu mới thực sự là nàng.
Nhưng nếu đánh giá tổng quan mà nói thì ai cũng đều biết nếu hai người này hợp thành một đôi, tức là hai bá chủ Đông Nam Á hay thế lực phía sau còn mạnh hơn thế nữa mà họ không biết, về chung một nhà thì đừng nói đến việc có cửa để tranh dành chức vị.
Chắc chắn bá chủ tiếp theo của vùng trời này sẽ là cục cưng của hai vị kia cho xem.
…
Tần Quân ra hiệu cho nhân viên canh cửa mở cánh cửa hội trường rộng lớn ra.
Khi cánh cửa hé mở, ánh sáng liền theo đó chiếu xuống nền sàn sáng loáng không hạt bụi.
Bởi Hàn Thiên Nhược mắc căn bệnh sạch sẽ.
Cửa bật mở từ trong ra, cho nên người tiến vào bất giác giật mình, nhanh chóng lui ra phía sau.
Tần Quân thấy nữ phục vụ ngay sau cánh cửa liền mừng như điên mà lao đến hỏi dồn dập:
“Thế nào rồi, ngài Mabel đâu?” Vừa hỏi, Tần Quân lại ngó đông ngó tây tìm người.
Liếc thấy có hai cha con đang đứng khép nép bên cạnh thang máy cách cánh cửa lớn không xa lắm, lông mày khẽ nhíu lại.
Nữ phục vụ trước tiên là hành lễ với Hàn Thiên Nhược, sau đó mới quay sang nhìn Tần Quân nói:
“Ngài ấy bị thương, chảy máu ở phần cánh mũi khá nhiều.” Cô nói đúng sự thực.
“Cái gì? Ngài ấy bị thương? Chảy máu?” Tần Quân nghe xong thì bắt đầu cảm thấy đầu óc quay cuồng giống như người bị say sóng.
Thôi xong rồi, thôi xong rồi! Lần này anh chết thật rồi!
“Cô ấy ở đâu?” Hàn Thiên Nhược cố gắng kìm nén sự cuống quýt - một tính cách đã bị anh lãng quên từ lâu, môi hơi run hỏi nữ phục vụ.
Nữ phục vụ chỉ về phía bên cạnh cửa thang máy có hai ba con đang đứng đó nói: “Ngài ấy ở kia!”
Hàn Thiên Nhược nhíu mi tiến lại chỗ hai người bọn họ.
Đây đâu phải người anh cần tìm.
Tần Quân sau khi nhìn thấy hai người họ không hiểu sao lại trút được một hơi thở nặng nhọc.
Anh quay sang hỏi nữ phục vụ:
“Đây không phải là ngài Mabel! Mắt cô có bị chột không đấy.
Ít ra cô không biết mặt thì cũng phải nhận diện được phong thái đặc biệt hay cái nhẫn ở ngón tay giữa có màu xanh dương - đỏ chứ!”
Cô ta dọa anh suýt nữa phải cong giò bỏ chạy trước rồi.
Thiện tai! Thiện tai!
Nữ nhân viên phục vụ chết sững tại chỗ khi biết mình đã nhận sai người.
Vốn cô còn muốn nhân cơ hội này để được mấy người tai to mặt lớn này nói giúp với ông chủ nhà mình cho cô thăng quan tiến chức.
Nữ phục vụ biết mình có tội, liền nhanh chóng quỳ xuống cầu xin, thân thể không ngừng run rẩy thể hiện sự yếu đuối.
Đây cũng là một trong những mưu kế của cô nếu muốn người ta tự bắc một cây thang cho mình leo xuống:
“Xin hai ngài thứ tội! Tôi đúng là có mắt như mù, không phân biệt được ai mới là bá chủ Mabel.
Tại nhìn người phụ nữ kia giống hơn nên là tôi…”
Càng nói càng thấy ngôn ngữ nói của mình sai.
Còn định sửa lại đã nghe thấy một giọng nói lạnh lùng vang lên cắt ngang lời cô.
“Dưới kia còn có người khác?” Hàn Thiên Nhược vừa nói vừa liếc mắt nhìn sang đôi ba con bên kia.
Nhìn ả Lâm Như tả tơi như thế xem ra giữa hai người xảy ra xích mích rồi đây.
Cô ta mà dám làm cô gái của anh bị thương, để xem anh ban cho ba cô ta những đặc ân như thế nào….