Trung tâm thể thao của thành phố Hải Phòng, tối hôm nay đặc biệt náo nhiệt, đèn đuốc sáng choang.
Từ cửa sổ tầng ba khách quý nhìn ra ngoài, có thể nhìn thấy cảnh tượng náo nhiệt của dòng người lúc ẩn lúc hiện trên sân thể dục.
Lần này, vé vào cửa của dạ tiệc từ thiện vừa mở bán, thời gian trước sau không tới một phút thì đã lập tức bán hết rồi.
Vé vào quý hiếm như vậy là bởi vì khách mời tham gia buổi tiệc lần này đều là người thành công hoặc các ngôi sao màn bạc đang rất hot.
Thử hỏi mua một tấm vé thì có thể nhìn thấy nhiều minh tinh như vậy, chuyện này có lời đến cỡ nào, tại sao không đồng ý đây?
Quan trọng hơn là tiền vé bán được sẽ được quyên góp, lấy danh nghĩa người mua mà quyền ra.
Đây cũng là một chuyện tốt.
Đường Nhã Phương thu hồi tầm mắt từ cửa sổ, quay đầu nhìn về phía người đàn ông ngồi trên sofa.
Đêm nay Lục Đình Vỹ mặc một bộ tây trang màu đen được cắt may vừa vặn, càng làm nổi bật lên thân hình rắn rỏi mạnh mẽ của anh.
Tóc đen gọn gàng tuỳ ý tán loạn, ánh đèn chiếu xuống, hiện lên vẻ sáng bóng nhợt nhạt, làm nổi bật các đường nét trên khuôn mặt khiến anh càng điển trai.
Mỗi ngày đều có thể nhìn thấy anh, theo lý thuyết cô đã miễn dịch với giá trị nhan sắc của anh, nhưng mà cô vẫn rung động một chút.
Cô đi đến ngồi bên cạnh anh.
Anh giơ tay ôm vai cô, cô thuận thế tựa đầu trên vai anh.
"Chuẩn bị xuống buổi tiệc sao?" Anh nhẹ giọng hỏi.
Cô nhẹ nhàng lắc đầu: "Em còn muốn ở đây cùng anh một lúc."
Lục Đình Vỹ cười: "Em muốn cùng anh, anh rất vui vẻ.
Thế nhưng nếu như bây giờ không xuống, có thể sẽ bỏ qua thời gian đi thảm đỏ."
"Đi thảm đỏ?" Đường Nhã Phương "vụt" một cái ngồi thẳng người: "Đúng vậy nhỉ, tại sao em có thể quên chuyển quan trọng như vậy?"
Cô còn cố ý dặn dò Nam bọn họ ngàn vạn lần không được bỏ qua đoạn này, không nghĩ rằng ngược lại là chính mình thì quên mất.
Không được, cô không thể đợi ở đây nữa rồi.
Cô đứng lên, vội vã nói: "Đình Vỹ, em đi xuống trước."
Sau đó, cô quay người định đi, cổ tay bỗng nhiên được giữ lại.
Cô kinh ngạc quay đầu, nhìn thấy anh đứng lên, bên môi treo một nụ cười không đứng đắn.
Tay anh hơi dùng sức, kéo cô vào trong ngực chính mình.
Cô ngẩng lên, anh cúi xuống, hai đội mỗi dán vào nhau.
Một nụ hôn lướt qua rồi thôi.
Anh giúp cô vuốt tóc ra sau tai, dịu dàng nói: "Lát nữa gặp"
"Vâng." Đường Nhã Phương nhẹ nhàng đáp một tiếng, nhìn khuôn mặt dịu dàng của anh, cô càng nảy sinh ý nghĩ không muốn đi.
Nhưng mà công việc chính là công việc, không thể bởi vì lưu luyến sự dịu dàng của anh mà làm chậm trễ công việc được.
"Em đi xuống trước đây, lát nữa gặp."
Đường Nhã Phương cười với anh, sau đó quay người bước nhanh đi ra khỏi phòng dành cho khách quý.
Sau khi cô rời đi, Ngô Tư Lăng tiến vào.
"Tổng giám đốc, anh ta đến rồi." Ngô Tư Lăng đi tới cách chỗ Lục Đình Vỹ mấy bước thì dừng lại, cung kính báo cáo tình huống cho anh.
"Một người?" Lục Đình Vỹ khôi phục vẻ mặt nghiêm túc lạnh nạt ngày thường, hoàn toàn không còn dáng vẻ dịu dàng như khi ở cùng Đường Nhã Phương.
"Không phải, còn dẫn theo bạn gái."
Bạn gái? Lục Đình Vỹ hơi híp mắt, trong con người lộ ra một tia lạnh.
Khách không mời mà đến, kẻ đến không có ý tốt.
Sân thể dục chính của trung tâm thể thao rất lớn, ánh đèn chói mắt từ ngọn đèn bốn phía trên cao chiếu rọi toàn bộ sân thể dục sáng như ban ngày.
Sân khấu rất lớn được dựng lên hết sức công phu, màn hình LED to lớn đang chiếu những hoạt động công ích mấy năm gần đây của giải trí Hoàng Gia.
Bởi vì buổi tiệc chưa chính thức bắt đầu, vì lẽ đó ngoại trừ công nhân viên bận rồi thì ở khu vực khách quý chỉ có mấy người ngồi.
Mặt sau khu vực khách quý là khu khán giả, cơ hồ đã đầy người ngồi.
Có fan giơ bảng hiệu đèn, ngóng trông minh tinh mình yêu thích vào sân.
Lối vào phía đông của sân thể dục đã đầy người, đều đang dài cổ chờ đợi các minh tinh màn bạc xuất hiện.
Đường Nhã Phương thật vất vả mới có thể tìm được Nam bọn họ từ trong đám người này, còn tốn sức đẩy bọn họ ra mới đi qua được.
"Chị Nhã Phương, chị đã đi đâu? Chúng em chờ chị lâu rồi." Vừa thấy được cô, Nam lập tức mở miệng.
Đường Nhã Phương cười xin lỗi cậu: "Xin lỗi nhé, chị có chút chuyện trì hoãn, cho nên tới chậm."
"Không có chuyện gì, không có chuyện gì.
Chị Nhã Phương, ngược lại cũng chưa bắt đầu." Nam kín đáo đưa một chiếc camera cho Đường Nhã Phương: "Chị, lát nữa chị cũng phải phụ trách chụp ảnh, chúng em sợ sẽ có sơ hỏ."
"Được." Đường Nhã Phương cười đáp ứng, sau đó đeo camera trước ngực.
Thảm đỏ trải từ lối vào đến khu vực khách quỷ, hơi dài.
Bảy giờ rưỡi tối, cách minh tinh khách quý bắt đầu xuất hiện chính thức.
"Nam, tập trung chú ý, giữ máy quay phim thật tốt, không được bỏ qua bất kỳ vị minh tinh nào."
"Tiểu Tề, cầm điện thoại di động cẩn thận, đồng thời phát sóng trực tiếp cho tốt."
"Chị Uyển, chị chuẩn bị bản thảo phỏng vấn, phỏng vấn khu vực Standby cùng với anh Từ!"
Đường Nhã Phương nghiêm nghị dứt khoát sắp xếp công việc cho mỗi người xong xuôi, sau đó chính mình cầm lấy camera, chuẩn bị bắt đầu chụp ảnh các ngôi sao đi thảm đỏ.
Đêm này thật sự là một buổi tối náo nhiệt nhất thành phố Hải Phòng, các ngôi sao màn bạc tập hợp, óng ánh rực rỡ.
Mỗi một minh tinh đi qua đều trang phục tỉ mỉ, nam anh tuấn nữ xinh đẹp, đứng trước bức tường phông nền, chính là một bức tranh đẹp nhất trong đêm mùa thu ở đây.
Đường Nhã Phương một bên chụp một bên cảm khái, quả nhiên không xinh đẹp không anh tuấn không thể nào làm ngôi sao được.
Thân Minh Hà và một ngôi sao nam khác cũng xuất hiện.
Đêm nay, Thân Minh Hà mặc một bộ lễ phục váy ngắn màu đen, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tinh tế là nụ cười xán lạn, từng làn váy hoa làm nổi bật lên dáng vẻ xinh đẹp đáng yêu của cô ta.
Đường Nhã Phương liên tiếp chụp một vài tấm hình, sau đó tỉ mỉ lấy ra bức ảnh của Thân Minh Hà trong máy ảnh, khoé môi cong lên một cụ cười nhạt.
Thân Minh Hà này so với lần trước.