Cuối cùng, Đường Nhã Phương không mua bộ lễ phục hở hang đó.
Dù cho cô muốn mua, Đình Vỹ cũng sẽ không đồng ý.
Anh làm sao có khả năng cho phép cô ăn mặc như thể xuất hiện trước mặt mọi người đây.
Vẻ đẹp của cô chỉ có thể thuộc về mình mình anh.
Ừ, đây chính là tính chiếm hữu bá đạo của anh.
Đang ra khỏi cửa hàng, Lê Mẫn Nghi đến gần, nhỏ giọng nói một câu bên tại Đường Nhã Phương: "Nhã Phương, tối về bảo trọng nha."
Đường Nhã Phương một mặt ngơ ngác, không hiểu cô nói lời này là có ý gì.
Mãi đến khi trở về nhà, cô mới hiểu được ý tứ trong lời nói của Mẫn Nghi.
Cô và Lục Đình Vỹ một trước một sau đi vào phòng.
"Đình Vỹ, em muốn..."
Ba chữ "đi tắm trước" còn chưa kịp nói ra khỏi miệng, cổ tay chợt bị giữ chặt.
Cô chỉ cảm thấy một trận trời đất quay cuồng, chờ đến khi phản ứng lại, cô đã bị đặt lên trên cửa.
Cơ thể cao to của anh chặt chẽ đè lên người cô, không để lại một chút khe hở nào.
Cô cảm thấy dục vọng của anh đang bành trường, gò má trắng nõn hiện lên đỏ ửng nhàn nhạt.
Tuy rằng đã có rất nhiều lần gần gũi da thịt, nhưng cô vẫn cảm thấy rất ngượng ngùng.
"Em còn chưa đi tắm." Cô nhỏ giọng kêu lên, sau đó giơ tay chống vào ngực anh, cố gắng đẩy ra một chút.
Cô rũ mắt, không dám đối diện với anh.
Con người đen híp lại, anh nắm cằm của cô giơ lên, đối mặt với đôi mắt trong suốt, chậm rãi nói: "Anh không ngại."
Sau đó, anh hôn lên đôi môi đỏ khẽ nhếch lên của cô, đầu lưỡi cực nóng xâm nhập, tuỳ ý đảo loạn trong miệng cô, hơi thở thuộc về anh trong nháy mắt bao phủ toàn bộ các giác quan của cô.
"Ưm..." Cô ưm một tiếng, cũng không biết âm thanh này đối với một người đàn ông có sức mê hoặc lớn đến mức nào.
Nụ hôn của anh ngày càng cuồng nhiệt càn rỡ, bàn tay dọc theo đường cong nơi eo cô chậm rãi hướng lên trên, đến sau lưng cô kéo xuống dây kéo quần áo.
Chiếc đầm rơi xuống, rải rác dưới chân cô, như một đoá hoa đang nở rộ.
Gió nghịch ngợm lẻn vào từ cửa phòng, làm cho rèm cửa sổ lay động tung bay.
Ánh đèn trên tường chiếu sáng, rọi xuống một đôi nam nữ xinh đẹp đang chồng lên nhau trên giường.
Một phòng kiều diễm.
Xa cách lâu ngày, đây là lần thứ hai Nghiêm Ninh bước chân lên mảnh đất thành phố Hải Phòng.
"Ninh, muốn đi đường bình thường hay là VIP?" Quản lý Lâm nhanh nhẹn nhắm mắt theo đuôi đi phía sau anh ta.
Nghiêm Ninh dừng bước chân: "Có fan?"
"Ừ, hôm nay đặc biệt nhiều." Trần Lâm biết anh ta rất không thích fan của mình tự tổ chức tiếp đón, vì lẽ đó cố ý hỏi nhiều hơn một câu.
"VIP!" Không chút nào do dự, Ngh lập tức cho ra một đáp án.
Từ đường VIP đến thẳng bãi đậu xe dưới đất, xe bảo mẫu đã chờ ở nơi đó.
Thời điểm Nghiêm Ninh đi đến xe bảo mẫu, có mấy nữ sinh không biết từ nơi nào chạy ra.
Vệ sĩ phản ứng rất nhanh, cấp tốc cản bọn họ lại.
"Nghiêm Ninh, chúng em là fan của anh, anh có thể chụp ảnh với chúng em hay không?"
"Nghiêm Ninh, có thể ký tên không?"
"Nghiêm Ninh, em thật sự rất thích anh, chụp chung với em một tấm ảnh có được không?"
Hết thảy biểu cảm của Nghiêm Ninh đều bị kính râm che lại, ai cũng không nhìn ra lúc này anh vui hay giận.
Nhưng Trần Lâm là cộng sự của Nghiêm Ninh từ rất lâu nên biết rõ tính tình của anh ta, trực tiếp thay anh ta từ chối cái fan kia.
"Xin lỗi, chúng tôi không có thời gian, Nghiêm Ninh không rảnh giúp mọi người ký tên." Nói xong, Trần Lâm liếc mắt ra hiệu với các vệ sĩ.
Đám vệ sĩ lập tức chặn những nữ sinh kia ở một bên, để Nghiêm Ninh thuận lợi lên xe bảo mẫu, sau đó nghênh ngang rời đi giữa tiếng kêu rên của fan.
"Mẹ nó, không phải chỉ là minh tinh thôi sao, thể hiện thanh cao cái gì chứ." Bởi vì không được ký tên và chụp ảnh chung, một fan bất mãn mắng ra tiếng.
"Tôi không cho phép cô nói Nghiêm Ninh như vậy." Một fan khác nghe xong không hề vui vẻ: "Nghiêm Ninh vốn dĩ rất bận, dạ hội từ thiện lần này là cố ý xin nghỉ ở đoàn làm phim, vậy nên anh ấy bận rộn như vậy, khẳng định là không có thời gian ký tên cho chúng ta."
Nói ra những lời này, fan oán giận nhất thời không còn lời gì để nói.
Thật ra cô ta cũng chỉ tức giận một lúc mới nói ra như vậy.
"Được rồi, Nghiêm Ninh đều đi rồi, chúng ta cũng trở về đi thôi."
Các fan hùa nhau rời đi, lúc này, một người đàn ông cầm máy quay phim từ chỗ tối đi ra, chỉ thấy anh ta cười quỷ dị: "Tin đầu dòng ngày mai là của mình tôi."
Dằn vặt một đêm, Đường Nhã Phương ngủ thẳng tới khi sắp đến buổi trưa mới rời giường.
Khi cô ngồi dậy, Lục Đình Vỹ đã không ở đây, biết rõ hôm nay là thời gian dạ tiệc từ thiện diễn ra, cô cho rằng anh đã đến công ty từ sáng sớm.
Cô không khỏi cực kỳ cảm khái, cũng dằn vặt giống nhau, tại sao anh đều giống như không một chút nào, vẫn có thể tỉnh giấc sớm như vậy.
Sau khi rửa mặt, thay quần áo ở nhà, cô chậm rãi xuống lầu.
"Thím Ngô..." Cô lên tiếng gọi.
Thím Ngô nghe được âm thanh từ phòng bếp chạy ra, đi tới trước mặt cô, cười híp mắt nói: "Mợ chủ, cô tỉnh rồi." "Vâng." Đường Nhã Phương vuốt mái tóc còn có chút ngổn ngàng: "Thím Ngô, có gì ăn không? Bụng cháu rất đói."
"Có đó.
Tôi lập tức đi lấy cho cô."
Nhìn thím Ngô đi đến nhà bếp, Đường Nhã Phương đi về phía phòng khách, đột nhiên, bước chân dừng lại.
Cô trợn mắt lên nhìn người ngồi trên sa lông trong phòng khách, kinh ngạc thốt lên: "Làm sao anh không đến công ty?"
Không sai, người cô cho là đi làm, hiện tại đang ngồi trên ghế sa lông nhàn nhã đọc báo.
Lục Đình Vỹ quay đầu nhìn cô một cái, khoé môi như có như không câu lên: "Hôm nay là thứ bảy."
Phí lời, đương nhiên cô biết là thứ bảy, nhưng mà...!
"Dạ tiệc buổi tối không cần anh đi chủ trì sao?"
Đường Nhã Phương ngồi xuống bên cạnh anh, ló đầu liếc nhìn báo anh đang xem, mi tâm nhíu lại, trang báo tài chính và kinh tế, nội dung cô hoàn toàn xem không hiểu.
"Có Ngô Tư Lăng ở đó." Lục Đình Vỹ thản nhiên đáp một tiếng, tầm mắt vẫn rơi vào tờ báo, dường như có chút thờ ơ.
"Nhưng anh là ông chủ mà." Thân là ông chủ, vậy mà không làm chủ tình hình, tựa như có chút không còn gì để nói.
"Buổi tối anh lại đến." Lục Đình Vỹ nghiêng đầu nhìn cô, thấy trên mặt cô có một tia không đồng tình, không khỏi cười khẽ: "Anh không thích xuất đầu lộ diện."
"Ngược lại cũng không có truyền thông dám can đảm dán ảnh của anh.