Hai tuần trôi qua nhanh chóng. Cuộc sống, công việc của Tô Hiểu Du vẫn mỗi ngày lại tiếp diễn. Nhạt nhẽo, không có động lực, càng không có hứng thú. Từ khi lên chức thư kí riêng của phó giám đốc hầu như đều chỉ làm việc và đi lại trong văn phòng Cố Dương Mịch cả ngày, còn anh ta luôn bỏ bê công việc thi thoảng mới xuất hiện ở công ty. Không khác nào cả văn phòng lớn này chỉ mình cô làm việc. Chưa bao giờ cô cảm thấy căn phòng này lạnh lẽo và cô đơn đến thế. Chỉ mình cô nơi đây, không có bất cứ âm thanh gì làm phiền, càng không có ai tiếp chuyện.
Đang trong giờ làm việc điện thoại trong túi xách đổ chuông liên tục, mỗi hồi chuông đều đổ tiếng bi thương bởi bản nhạc chuông cô đã thay đổi mới đây. Cố Dương Mịch đã ra ngoài, căn phòng lớn chỉ còn mình cô. Muốn mặc kệ không nghe nhưng tiếng chuông cứ dai dẳng bắt buộc cô phải mở túi xem người gọi là ai.
"A lô." Cô cất giọng mệt mỏi. Là số máy lạ, không biết là ai mà gấp gáp đến vậy.
"Em ốm?"
Giọng nói nhẹ nhàng này... Không lẽ là Phong?
"Phong?"
"Ừm là anh." Trần Phong nhẹ giọng.
"Có chuyện gì sao?" Cô ôn nhu đáp lại, đã lâu rồi anh không gọi cho cô. Lần này gọi chắc chắn có chuyện muốn nói.
Đầu dây im lặng một hồi. Phải có chuyện gì mới được gọi cho coi sao? Đối với cô anh từ khi nào trở thành người xa lạ?
Thấy anh im lặng cô còn định lên tiếng gọi anh. Vừa định mở miệng thì nghe anh lên tiếng.
"Anh nhớ em..." Giọng nói anh ấm áp, nhưng không thể sưởi ấm trái tim sớm đã lạnh băng của cô.
"...Phong..." Cô hơi cụp mi mắt, hàng mi cong buồn buồn.
"Anh nhớ em..." Trần Phong vẫn nói như vậy, vẫn là giọng nói ấy, vẫn chất đầy sự yêu thương cùng chân thành.
"Em xin lỗi..." Cô không muốn để anh phải hi vọng thêm về mối quan hệ này nữa.
"Anh nhớ em...rất nhiều..." Giọng anh khàn khàn, nghe thật buồn, nghe như người si tình, hoặc giống hơn là kẻ đến sau.
Không hiểu sao sống mũi cô cay cay. Cô chính là đang làm Trần Phong tổn thương đến sâu đậm rồi. Anh ấy không thể quên cô, tựa như cô cũng không thể quên Lục Tiêu Bá. Tại sao cô lại là người đứng giữa trong mỗi quan hệ này, thật buồn cười. Cuối cùng thì chẳng ai đến được với ai, chỉ còn lại si tâm nhưng không dám vọng tưởng.
"Phong, em không thể..." Giọng cô có phần hụt hơi, điệu bộ run run không dám nói thẳng ra tâm tư trong lòng.
"Anh đang làm việc. Rất bận. Rất mệt. Rất áp lực. Hầu như là không có thời gian ăn uống và nghỉ ngơi. Nhưng nhớ em...Rất nhớ em!"
"Anh đừng ngốc như vậy được không? Anh biết rằng em sẽ không đáp lại tình cảm của anh mà, đúng không?"
Lời nói của cô vô tình làm anh thắt tim lại đến nghẹt thở. Cô chính là không muốn anh làm phiền cô nữa?
"Anh có thể gặp em không?" Trần Phong ôn nhu nói, giọng nói trầm trầm.
Cô đương nhiên muốn từ chối. Cô không muốn gặp anh là vì muốn tốt cho mối quan hệ này. Nếu hai người gặp nhau liệu anh có thể từ bỏ cô không? Hay lại thêm hi vọng ở cô?
"Lần cuối. Anh muốn gặp em một lần nữa thôi." Hiểu được sự tình lặng ở đầu dây đối phương, anh lập tức lên tiếng. Anh biết chắc rằng cô không dễ gì mà đồng ý. Tô Hiểu Du vốn dĩ đã không còn là Tô Hiểu Du của trước kia. Thứ tình cảm của cô sớm đã dành cho người đàn ông khác. Người đó không phải anh.
[...]
"Lục tổng, chút nữa sẽ có bữa ăn trưa với đối tác Thịnh Hành. Buổi chiều có cuộc họp lúc ba giờ, tối chúng ta sẽ bay sang Indonesia."
Lục Tiêu Bá dường như không nghe thấy lời ai kia nói, ánh mắt chăm chăm vào tấm ảnh trên bàn, trong bức ảnh là cô gái có mái tóc dài xinh đẹp, nụ cười trên môi tươi rói, tay ôm cổ anh. Thật hạnh phúc. Thật đẹp đôi.
"Lục tổng?"
Anh bất giác ngớ người vài giây. Có người ở đây từ lúc nào mà anh không biết?
"Ai cho anh vào đây?" Giọng nói sắc lạnh vang lên. Trợ lý Sở dựng hết tóc gáy còn không dám nhìn vào ánh mắt anh.
"Tôi đã gõ cửa nhiều lần không thấy anh trả lời, nên mới mạo phạm bước vào mà chưa được sự cho phép. Nhưng Lục tổng, tất cả cuộc hẹn này đều rất quan trọng, tôi muốn thông báo sớm với anh để anh có sự chuẩn bị."
Lục Tiêu Bá nhíu chặt mày, xong đảo mắt xuống nhìn tấm ảnh một lần nữa. Anh luôn bận rộn, nhưng vẫn luôn dành thời gian để nhớ đến cô. Không biết giờ này cô đang làm gì? Dạo này có ăn uống đầy đủ không? Tại sao đã lâu như vậy cô không đến gặp anh? Cũng không gọi điện cho anh?
Bàn tay chạm vào chiếc điện thoại trên bàn, anh muốn nhấn số của cô. Xong lại thay đổi ý định đặt mạnh chiếc điện thoại xuống. Cô thật sự hết quan tâm anh rồi? Cô đã yêu ai? Không được, anh không cho phép ai tiếp cận cô, càng không thể để cô bên ai, Tô Hiểu Du mãi chỉ là của Lục Tiêu Bá!
"Hủy tất cả lịch trình. Chuẩn bị xe." Lục Tiêu Bá bùng nổ sát khí đứng bật dậy, khuôn mặt lạnh lẽo, lời nói vó chút mất kiên nhẫn khiến đối phương muốn nhắc nhở nhưng không dám lên tiếng, liền gật đầu tuân lệnh.
"Vâng thưa Lục tổng."