Tô Hiểu Du nhanh đảo chân hướng ngược lại Lục Tiêu Bá, vừa đi vừa đưa tay lên như gạt nước mắt. Cố Dương Mịch đột nhiên thấy đau lòng. Người đàn ông đó thực sự là ai mà có thể biến cô từ con người mạnh mẽ trở thành con người yêu đuối như bây giờ.
Cố Minh Minh, người đàn ông đi bên cạnh cô là ai?
Trong xe, cô thơ thẩn nhìn cảnh vật bên ngoài như người mất hồn. Đôi mắt không chớp lấy một cái, tay chống cằm với dáng vẻ cô đơn. Cô dường như quên mất rằng trong xe còn có một người vẫn chú ý đến cô nhưng không biết mở lời như nào. Tô Hiểu Du vì chuyện đó mà rơi vào thảm cảnh, tâm trạng có chút phức tạp. Trong đầu luôn hiện lên hình ảnh Lục Tiêu Bá và Cố Minh Minh bên cạnh nhau vui vẻ, thậm chí có thể tưởng tượng họ đã làm những gì. Có khi nào giờ đây Cố Minh Minh đã nằm trên chiếc giường mà cô với anh từng nằm không? Có khi nào mỗi tối anh đặt đầu cô ta vào lòng, ôm cô ta ngủ rất yêu thương hay không? Cố Minh Minh và anh thực sự đã thành đôi rồi, mọi chuyện đã đâu vào đấy, đã như mong đợi của cô, cớ sao cô vẫn còn vướng bận điều gì mà đau lòng đến vậy.
"Muốn khóc cứ khóc đi."
Cố Dương Mịch nhỏ giọng mềm mại với cô, cô cắn chặt môi tựa răng bấm sâu vào da thịt. Nhận thức được giọng nói thuần khiết của anh, cô bất giác chớp mắt lệ đã ứa tràn khóe mi. Cô không muốn khóc, cô không muốn rơi nước mắt, tại sao nước mắt bỗng dưng tuôn ra hàng dài như vậy. Khuôn mặt cứng đờ lại, chỉ có mắt là luận động đều đặn, nước tuôn ra không ngừng. Làm sao đây, cô thật sự bi thương đến thế này rồi, trái tim cô tan nát rồi, để Cố Dương Mịch thấy bộ dạng này có bị chê cười không?
Cô òa lên khóc nức nở, hai tay úp trọn khuôn mặt nhưng không ngăn được giọt bước mắt rơi xuống ướt đẫm vạt váy. Cố Dương Mịch lúng túng không biết làm gì, đang trên đường cao tốc càng không thể dừng xe. An ủi cô bằng cách nào sẽ khiến cô nhẹ lòng hơn? Tô Hiểu Du, hóa ra bất lâu nay vẻ ngoài ngang ngạnh đó là do cô phủ lên che đi xin người thật của mình sao?
"Khóc đi, khóc to lên. Như vậy sẽ thoải mái hơn." Cố Dương Mịch rút vài tờ khăn giấy trắng muốt đối diện đưa cho cô, cũng không nhìn cô. Anh biết làm vậy chỉ khiến cô thêm mặc cảm.
Đón nhận giấy từ tay Cố Dương Mịch, cô nấc lên nghẹn ngào, càng không thể mở miệng giải thích, cô chỉ biết rằng hiện tại cô không muốn làm gì cả, chỉ muốn có thể quay ngược lại thời gian, thời điểm đó cô có bị Cố Dương Mịch bắt ép thế nào cũng không đi đến khu thương mại đó với anh ta. Như vậy cô sẽ không nhìn thấy cảnh tượng đau lòng vừa rồi của hai người bọn họ, sẽ không vô dụng ngồi đây khóc lóc như kẻ thất bại.
Những ngày tháng đẹp trước kia, anh đều cùng cô đi mua sắm, chọn lựa đồ dùng cá nhân, quần áo, giày dép, thậm chí cô đi đâu anh cũng muốn bám theo, không muốn rời xa cô một phút, một bước. Lục Tiêu Bá tuy là con người lạnh lùng nhưng đối với cô anh dành thời gian quan tâm rất đặc biệt, luôn lo lắng cho cô mọi lúc mọi nơi, một người đối với cô không ngại nắng mưa mà làm mọi thứ. Nay đã coi những kí ức đó là hoài niệm, vứt bỏ nó mà quen người khác nhanh chóng, còn đưa Cố Minh Minh đi khu thương mại, chắc hẳn giờ họ rất hạnh phúc. Lục thị đã vượt qua khó khăn mà vươn lên mạnh mẽ, người cùng anh vượt qua giai đoạn ấy lại không phải cô. Mãi mãi không phải Tô Hiểu Du.
Khóc lóc hồi lâu sinh mệt mỏi, cô lặng lẽ cụp mi mắt hơi sưng đỏ. Dần chìm vào giấc ngủ. Cố Dương Mịch dừng xe bên lề đường cởi bỏ chiếc áo vest đỏ khoác lên người cô, nhìn bộ dạng si tình này của cô anh thực lòng thấy thương cảm.
"Tô Hiểu Du, tôi không mong muốn thấy bộ dạng này của cô thêm một lần nào nữa..."
[...]
Khu thương mại các ngày trong tuần đều là đông người ra vào, duy nhất nơi nào có Lục Tiêu Bá đi qua, nơi đó đều bị đám người to lớn mặc đồ đen hung hăng che chắn người đi phía trong. Ai nấy đều bị thu hút, ánh mắt tò mò không biết vị tổ tông này là ai mà được bảo vệ bâu kín như vậy.
"Cố Minh Minh. Cô định theo tôi đến khi nào?" Lục Tiêu Bá mặt mày khó chịu, bỗng dừng lại giọng lạnh như băng khiến ai đó phía sau chợt dừng bước theo.
"Tiêu Bá, em không có quyền đi cùng anh sao?" Cố Minh Minh nhìn anh với đôi mắt đáng thương.
"Hừ. Thật phiền phức."
"Anh dám nói em phiền phức?" Cô ta cắn môi, giọng nói có phần mất kiên nhẫn.
"Cố Minh Minh, chuyện cô đã làm tôi không truy xét. Không có nghĩa là tôi dễ dàng tha thứ." Anh nhíu đôi mày kiếm sắc, đôi mắt sắc sảo muốn bùng cháy.
Cố Minh Minh bị bộ dạng đó làm cho sợ hãi, liền chủ động bám víu vào cánh tay anh ưỡn ẹo.
"Mặc kệ, bây giờ nếu anh không bên em, bố mẹ anh có tha thứ cho anh?"
Cố Minh Minh, bao nhiêu lần cô đã đem câu nói này đe dọa anh rồi? Nếu không vì bố anh tuổi tác đã cao, mẹ anh thường xuyên lên cơn đau tim thì anh sẽ nghe lời mà bên cô ta? Đúng là điên rồ. Anh không được lựa chọn hạnh phúc của mình.
"Cô nghe cho rõ. Đừng đem giọng đó ra dùng để trao đổi với tôi. Nên nhớ tôi có thể đá cô bất cứ lúc nào!" Lục Tiêu Bá giở giọng châm biếm tóm chặt tay cô ta, nét mặt đau đớn của cô ta thi thoảng nhìn xuống chiếc cổ tay nhỏ xinh đang bị bóp chặt đến đỏ tím lại. Anh dám?
Không được. Lục Tiêu Bá là người nói là có thể làm, không nên thách thức anh ấy. Cố Minh Minh, mày phải nhịn! Phải ngồi lên được vị trí Lục phu nhân của Lục thị!
"Ai da~ Người ta đau đó. Người ta biết rồi mà, anh mau buông ra đi." Cố Minh Minh miệng xin khẩn thiết, tay còn lại ve vãn khuôn ngực anh như kẻ bị bỏ đói.
Lục Tiêu Bá run mình một cái, người đàn bà này thật đáng sợ, có thể mặt dầy đến như vậy trên đời này chỉ tồn tại mình cô, Cố Minh Minh.