Sau hai tiếng đầu hồ giận dỗi.
Hoàng Dũng từ trên lầu đi xuống nhà tìm Di Nhiên nói chuyện. Ở trong phòng một mình chán quá mà, chẳng ai nói chuyện, trụ được hai tiếng đồng hồ đã là khá lắm rồi đấy.
Vừa xuống đến nơi thì thấy Di Nhiên đang cắm đầu cắm cổ làm bánh ngọt trong bếp. Mùi bánh thơm nức cứ lượn lờ bên mũi Hoàng Dũng mà "trêu đùa"
"Em làm cái gì vậy hả? Cho anh thử miếng đi"
"Cho anh hai cái" cô cất bánh vào trong hộp rồi cất gọn trong tủ lạnh.
"Cái gì vậy? Nhiều thế kia mà chỉ cho anh mỗi hai cái thôi á" Hoàng Dũng nhăn mặt lườm Di Nhiên.
"Ai nha! Em làm cho Nhật Minh ăn chứ có phải cho anh ăn đâu. Cho anh hai cái là tốt lắm rồi còn đòi hỏi gì nữa chứ. Nếu anh muốn ăn thì mau mau lấy vợ đi, để cô ấy làm cho anh ăn" cô chỉ tay vào ngực Hoàng Dũng nói từng câu từng chữ một.
"Hai người đúng là thích ăn hiếp tôi mà" Hoàng Dũng nhăn mặt cầm bánh đi về phía phòng khách.
"Nhật Minh đâu rồi? Tên này trốn em theo gái rồi hả? "
"Ai cho phép anh nói vậy hả? Muốn chết không? Cắt tai giờ. Nhật Minh đến cty giải quyết một số chuyện rồi. Tất cả là tại anh í, đang yên đang lành đùng đùng nổi giận bỏ về làm gì! Hừ"
Di Nhiên kéo tai Hoàng Dũng dọa nạn. Còn đang định nói tiếp thì chuông điện thoại reo.
"Mẹ Linh! " cô vui mừng cười híp mắt vui vẻ nói.
"Haha. Con dâu bảo bối của ta, con dạo này sao rồi hả? Có khỏe không? Nhật Minh có bắt nạt con không? " mẹ chồng cô âu yếm, quan tâm hỏi han.
"Dạ, không có đâu mẹ. Anh í đối xử với con rất tốt"
"Thế thì tốt. Lát nữa mẹ sẽ qua nhà hai đứa để tận mắt nhìn thấy mới được chứ không nhỡ con bênh thằng bé rồi để mình chịu thiệt thì làm sao"
"Hì hì. Vậy mẹ có muốn ăn gì không ạ, con sẽ nấu cho mẹ ăn"
"Hâha, tốt lắm. Ngoan..... Haha, mẹ muốn ăn sủi cảo" bà Linh nhẹ nhàng vuốt ngực cười sung sướng. Bà biết ngay mà, bà đã ra tay chọn con dâu thì chỉ có chuẩn không cần chỉnh thôi.
"Dạ được. Vậy bây giờ con sẽ qua siêu thị mua nguyên liệu nha mẹ"
"Ừ. Đi đứng cẩn thận, nhớ mang theo vài người đi cùng để giúp con cầm đồ"
"Dạ, con chào mẹ" cô vui vẻ tắt điện thoại rồi quay qua chỗ Hoàng Dũng.
"Muốn đi siêu thị cùng em không? "
"Hừm.... Không muốn" Hoàng Dũng vội vàng lắc đầu nguầy nguậy.
"Xì. Không đi thì thôi" cô chạy lên phòng lấy túi sách rồi một mình đến siêu thị. Siêu thị cũng ngay gần nhà, cũng không xa lắm nên cô quyết định thong thả đi bộ đến đấy. Vốn vĩ tâm trạng đang rất tốt nên vừa đi cô vừa nhún nhảy, lại thì thầm hát.
"la la la la... "
Vốn dĩ tâm trạng đang rất tốt nhưng trên trời đột nhiên nổi tiếng sấm, kéo theo sau đó là trận gió. Cô vội vàng chạy thật nhanh đến siêu thị.
"Sắp mưa rồi. Làm sao giờ? " cô mới đi được nữa đường thì mưa bắt đầu rơi. Lúc đầu chỉ lác đác vài hạt. Nhưng sau đó nặng hạt dần rồi ào ào xối xả. Cô vội vàng chạy vào nơi có mái che đứng tạm một lúc, đợi khi nào ngớt mưa thì đi tiếp chắc sẽ không muộn được đâu.
Cô đứng không tài nào mà yên được, sợ mẹ đến nhưng cô vẫn chưa về được thì phải làm sao? Rồi còn phải làm sủi cảo nữa. Nếu để mẹ đợi thì sẽ không hay. Cô vừa có ý định chạy thật nhanh đến siêu thị thì đột nhiên có chiếc xe dừng lại chỗ cô.
Cô giật mình nhìn chằm chằm vào chiếc xe. Nghiêng đầu suy nghĩ chắc là người trong xe thấy mưa to quá nên có ý định vào trú mưa cũng nên. Nên cô né né người đứng gọn vào một chỗ.
Vừa bước được một bước thì trong xe hai người đàn ông lạ mặt đi đến chỗ cô rồi kéo cô lên xe, còn chụp khăn không cho cô lên tiếng.
Vì trời đang mưa rất to nên xung quanh không có lấy một bóng người. Cô cố gắng vùng vẫy, cô gắng hét lên nhưng đều không được. Dần dần cô cảm thấy buồn ngủ, mắt thật nặng, thật khó chịu, cô muốn ngủ.
"Nhật Minh" giây phút tỉnh táo cuối cùng trong đầu cô chỉ có duy nhất Nhật Minh. Anh đang đâu?