Hạnh phúc! Đó là hai từ duy nhất cô có thể diễn tả cảm xúc lúc này. Nhưng, cái tên Hoàng Dũng chết dẫm kia đột nhiên xong tới phá đám.
"Nhật Minh, cái tên chết tiệt nhà cậu. Cậu ngồi đây ôm mĩ nhân bắt tôi cắm đầu cắm cổ ở cty với một đống tài liệu cần xử lí. Cậu có phải người không vậy... Tôi hận cậu! aaaaaaaaaaaaaaa " Hoàng Dũng vừa vào đến nhà đã bắt đầu trổ tài ăn nói hiếm có của bản thân, "xào" Nhật Minh một lượt sau đó ngoảnh qua Di Nhiên, tay chống hông.
"Còn cả cô nữa. Ban ngày ban mặt đi quyến rũ cái tên đầu đất này làm cái gì? Số tôi nó khổ quá mà!!! Trời ơi!!!!!!! "
Di Nhiên ngơ ngác nhìn Hoàng Dũng, rồi lại nhìn Nhật Minh. Cái tên Hoàng Dũng này hôm nay bị làm sao không biết, vừa về đến nhà đã mắng người ta "xa xả" "xa xả". Không biết ăn nhầm phải cái gì rồi.
Nhật Minh thấy Di Nhiên ngồi nghệch mặt suy nghĩ thì buồn cười, xoa xoa đầu cô rồi nhìn Hoàng Dũng nghiêm túc nói:
"Có giỏi thì cậu mau mau kết hôn đi" một câu đơn giản, nhẹ nhàng đi vào lòng người.
Hoàng Dũng giận đỏ mặt định nói gì đó nhưng lại thôi, vừa định đi lên lầu thì Di Nhiên lên tiếng.
"Ô! Không phải anh đang đi làm sao? Định đi lên lầu làm gì vậy? " cô vừa nói vừa kéo khay hoa quả từ trên bàn.
"Mấy người thấy tôi hiền lên thi nhau bắt nạt tôi đúng không. Chết tiệt! Rõ ràng biết người ta chưa muốn lấy vợ rồi lại còn nói như thế. Muốn dồn ép tôi đến chết mới vừa lòng đúng không. Hừ, ông đây không làm nữa. Nghỉ! " Hoàng Dũng tức giận đùng đùng dậm chân thật mạnh xuống sàn nhà như để xả cục tức này. Cục tức này đúng là lớn quá mà!
"Đứng lại! Đồ tôi bảo cậu mang về đâu? " Nhật Minh với lấy cái cắt móng tay Di Nhiên đang cầm rồi từ từ, thong thả hỏi Hoàng Dũng.
"Này!!! Hừ" Hoàng Dũng đi đến chỗ Nhật Minh đùng đùng nổi giận, lôi từ trong túi áo ra một cái hộp nhung màu đen rồi "nhẹ nhàng" đặt xuống bàn.
Di Nhiên còn đang tò mò nhìn ngó hộp nhung trên bàn thì Hoàng Dũng đột nhiên chạy đến đứng nhìn cô một cái rồi nhéo thật mạnh má cô cho bõ tức.
"Á!! " bất ngờ bị nhéo đau, Di Nhiên giật mình, vừa vì đau mà hét lên.
" Tôi không đánh được cậu thì tôi đánh vợ cậu!" Hoàng Dũng đánh cô xong liều chết chạy thật nhanh lên phòng đóng kín cửa.
Di Nhiên oan ức ôm má nhìn Nhật Minh.
"Ngoan! Lát nữa anh sẽ xử đẹp cậu ta. Được không? " Nhật Minh xoa nhẹ má cô rồi hôn nhẹ lên chỗ bị nhéo. Đỏ đỏ, xưng xưng. Hừ, tên này chán sống rồi sao mà dám nhéo má vợ hắn đến xưng lên luôn rồi.
"Cái hộp này là gì vậy anh? " Di Nhiên tò mò cầm hộp nhung lên nhắm nghía, rồi quay qua nhìn Nhật Minh.
"Cái này cho em. Mau mở ra xem có thích không" Nhật Minh vừa xoa xoa má cô vừa nói.
"Òa!!! " Di Nhiên từ từ mở chiếc hộp nhung ra thì thấy bên trong là một chiếc lắc tay bằng bạch kim sáng lấp lánh, xung quanh được gắn những ngôi sao nhỏ xinh. Vừa nhìn liền yêu thích. Cô cầm chiếc lắc tay lên đung đưa trước mặt Nhật Minh.
"Cho em thật sao? " Di Nhiên cười không ngậm được mồm đung đưa chiếc lắc.
"Tất nhiên là cho em rồi. Có thích không? "
"Mau mau đeo cho em! " cô thích thú nhún nhảy trên sô pha, nhét chiếc lắc nhỉ xinh vào trong tay Nhật Minh.
"Nhớ là không được phép tháo ra đó, biết chưa? "
"Dạ"
Thật ra thì, sau vụ ám sát lần trước. Nhật Minh sợ rằng sẽ có lần sau nên không hề lương tay túm cổ Hoàng Dũng ép cậu ta làm chiếc lắc tay có gắn định vị này. Chiếc lắc tay này do Nhạt Minh thiết kế rất tỉ mỉ, những con chip định vị được giấu trong mấy ngôi sao nhỏ. Nhỡ có một ngày xảy ra chuyện gì đấy, hắn có thể lập tức tìm được cô. Đem cô về lại bên hắn. Người ta đã có câu, nói rất rất đúng:" phòng còn hơn tránh". Nhỡ bây giờ hắn coi thường kẻ địch, rồi một ngày nào đó chúng bắt cóc cô, làm hại cô thì lúc đó biết tính sao? Lúc đó hắn hối hận thì cũng đã muộn. Vậy nên mới nói:"cái đầu không chỉ để mọc tóc".
________
Xin lỗi nhiều nhiều vì đã để các bạn phải đợi lâu