Vưu Trường Tĩnh tức giận lao tới đánh tới tấp vào mặt Hà Kỳ Nam. Anh ta chưa kịp phản ứng liền ngã xuống đất.
" Ai cho mày ôm cô ấy,mày biết cô ấy là vợ ai không hả? "
Nghe anh nói vậy Hà Kỳ Nam đứng lên dùng sức đấm vào mặt anh. Anh ta lau đi vết máu ở khóe miệng nhìn anh cười khinh bỉ.
" Mày nói cô ấy là vợ mày vậy có khi mày mang lại cho cô ấy hạnh phúc không?....Mày hại cô ấy mất con,mày làm cho cuộc sống vốn dĩ bình yên của của cô ấy trở nên lộn xộn. "
Từng câu từng chữ của Hà Kỳ Nam như con dao đâm thẳng vào tim anh.
Trong lòng anh chợt có cảm giác đau lòng trỗi dậy mạnh mẽ. Nhưng Vưu Trường Tĩnh không cho phép mình thua trước anh ta.
" Hóa ra anh Hà đây quan tâm đến vợ tôi như vậy? "
Nhìn hai người họ đấu đá lẫn nhau làm cô ngơ ra luôn,trong lòng thì muốn cản họ nhưng lại sợ người bị thương sẽ là cô nên thôi tốt nhất vẫn là ngồi ở ngoài cổ vũ.
" Cố lên, cố lên.... Cố lên "
Họ cứ đánh nhau như vậy cho tới mười phút sau cũng chưa chịu dừng lại. Chẳng biết họ lấy đâu ra nhiều sức lực đến như vậy? Thu hút biết bao nhiêu người đến xem.
" Hôm nay tao nhất định đánh chết mày!"
Anh tức giận la lớn, cơ thể bị thương khắp nơi cũng không chịu đầu hàng. Nhưng Hà Kỳ Nam còn đáng thương hơn anh nhiều.
Sức khỏe và cả thể lực của anh ta cho dù có cố gắng đến đâu cũng chẳng thể nào đấu lại anh.
" Được lắm tới đây!"
Tình hình hiện tại càng lúc càng trở nên gây cấn, hai người họ càng đánh càng hăng hái.
" Tao sẽ mang Nguyên Y đi khỏi đây. Nguyên Y là cô gái tốt cô ấy xứng đáng được hạnh phúc! "
Hà Kỳ Nam khó khăn nói ra từng chữ một. Ánh mắt anh ta vô cùng kiên định như muốn đánh thức giới hạn cuối cùng của anh.
" Không thể đâu! Cô ấy là vợ tao, cho dù có ra sao thì người có thể mang lại hạnh phúc cho cô ấy chỉ có mình tao "
Vừa nói xong anh liền đá vào hạ bộ của anh ta.Hà Kỳ Nam đau đớn ngã quỵ xuống đất.
Thấy mọi chuyện không ổn lúc này Nguyên Y mới chạy tới ngăn cản họ.
" Đủ rồi! Hai người dừng lại được chưa . Cuộc sống của tôi sẽ do tôi tự mình quyết định."
Nhưng Vưu Trường Tĩnh không thấy cô nên vô tình hất cô ra. Cơn đau truyền đến rất nhanh đến nỗi Nguyên Y có thể cảm nhận được rõ ràng.
" Vưu Trường Tĩnh mày bị điên đúng không? Sao mày đẩy cô ấy? "
Sao liên quan gì đến cô? Anh có chút không hiểu sau đó anh quay đầu lại nhìn thì thấy cô đang nằm trên mặt đất.
Anh vội vàng chạy tới đỡ cô đứng dậy.
" Em có sao không? "
Mặc dù anh không có cố ý nhưng trong lòng vẫn cảm thấy có lỗi với cô.
Nguyên Y đứng dậy không nói không rằng đi tới chỗ xe anh đang đậu mở cửa xe bước vào. Sau đó anh cũng mặc kệ Hà Kỳ Nam theo cô lên xe.
Chiếc xe lăn bánh rất nhanh liền tới biệt thự nhà họ Vưu.
Cô bước xuống xe liền đi thẳng vào nhà.
" Em bị làm sao vậy? "
Anh nắm chặt tay cô lại, Nguyên Y nhìn anh rồi dùng toàn bộ sức lực tát anh một cái thật mạnh.
" Có đau không? "
Hành động của cô làm cho người trên kẻ dưới trong nhà đều ngơ ngác. Mẹ anh đứng một bên nhìn nhưng lại không vào can.
" Đau!"
Anh chẳng biết mục đích của cô là gì nhưng giờ phút này anh không muốn chống trả,cũng không muốn chỉ vì một cái tát mà lại cải nhau với cô.
" Biết đau tại sao anh còn đánh nhau với anh ấy? Anh thích đánh nhau lắm đúng không? Vậy anh có giỏi thì đánh tay đôi với tôi nè! "
Bà Vưu nhanh chóng chạy lại, tình hình này mà bà còn đứng nhìn thì chắc sẽ có chuyện lớn xảy ra.
" Con dâu! Thằng nghịch ngợm này cứ để ta xử lý con đánh nó chỉ làm bẩn tay mà thôi! "
Nguyên Y nhìn bà, rồi vui vẻ nở nụ cười.
" Vậy con cảm ơn mẹ! "
Rồi cô đi lên lầu còn những chuyện khác cô không quan tâm nữa.
Mẹ anh nhìn anh,anh thật sự làm bà tức chết mà.
" Đáng đời "
Bà bỏ lại cho anh hai chữ rồi trở lại bàn ăn tối.
-------+++++
Chap này ok không?
Chap sau ta chắc chắn sẽ mang đến cho mọi người bất ngờ!
Nhưng chắc sẽ lâu lắm!
Mọi người đọc chuyện vui vẻ