Khó trách Hoa Tử Việt lại nổi giận như thế, hóa ra là anh ta cho rằng tôi cùng một chỗ với kẻ thù của anh ta, cố ý chọc giận anh ta.
Nhưng mà anh ta lại hoàn toàn không cho tôi cơ hội, không nghe tôi giải thích, nếu không thì những chuyện kia đã hoàn toàn có thể giải thích rõ ràng rồi. Tóm lại là anh ta không tin tưởng tôi, cho rằng tôi là phụ nữ đê tiện, cho nên không tin bất cứ một câu nào mà tôi nói ra.
Tưởng Thần Long thấy tôi không nói lời nào, lại giải thích nó: “Tôi không cố ý xúc phạm cô, chỉ là không muốn nhìn thấy cô với anh tư trở nên như thế này.”
Anh ta là người của Hoa Tử Việt, đương nhiên sẽ nghe theo Hoa Tử Việt, cho nên lúc nào anh ta nói chuyện thì lập trường đương nhiên cũng đứng ở bên phía của Hoa Tử Việt.
Cho nên tôi lựa chọn im lặng.
Cuối cùng tôi phát hiện xe dừng ở cư xá ban đầu của tôi, Tưởng Thần Long đưa cho tôi một cái chìa khóa: “Anh tư đã sớm lấy lại căn nhà của cô ở cư xá rồi, anh ấy biết là căn nhà này rất quan trọng đối với cô, cũng có ký ức tuổi thơ của Tiểu Phong. Cho nên vẫn luôn thay cô gìn giữ, chỉ là không nói cho cô biết mà thôi.”
Tôi nhận lấy chìa khóa, trong lòng nghi ngờ, căn nhà này ở trong tay của Hoa Tử Việt, vậy thì Ngô Hạo và mẹ của anh ta đâu rồi?
Tưởng Thần Long giống như đã đoán được tôi đang suy nghĩ cái gì: “Người đó tạo thành tổn thương cho cô, cũng sẽ có uy hiếp với cô, cho nên anh ta không nên sống ở thành phố này, cũng sẽ không xuất hiện ở trước mặt của cô.”
Ý của anh ta chính là Ngô Hạo không còn ở thành phố Sài, tôi cũng không hỏi cặn kẽ hơn, tôi đoán là chắc anh ta cũng không nói đâu.
Tôi nói tiếng cảm ơn rồi bước xuống xe đi vào trong cư xá.
Chìa khóa đã được thay đổi rồi, tôi mở cửa ra, những vật dụng ở trong nhà đã được đổi mới toàn bộ, có rất nhiều nơi cũ kỹ cũng đã được sửa chữa cao cấp hơn so với trước kia rất nhiều.
Tôi rót cho mình một ly nước, ngồi ở trên ghế sofa mà ngẩn người. Hoa Tử Việt đã đuổi Ngô Hạo khỏi thành phố Sài, còn lấy lại được căn nhà này, đương nhiên là vì tôi. Lấy bối cảnh của anh ta, đương nhiên cũng sẽ không ngó ngàng đến căn nhà như thế này.
Nghĩ đến những chuyện này, vậy mà tôi lại nhớ đến nhiều tính tốt của anh ta, quả thật không có tiền đồ mà, vết sẹo này vẫn còn chưa lành đâu, mà đã quên đi đau đớn.
Ngồi im một hồi, tôi liền leo lên giường nằm xuống, tôi lấy điện thoại di động ra nhắn một cái tin nhắn gửi qua số điện thoại đã chở tôi đến nghĩa trang liệt sĩ, nhưng mà lại có âm thanh nhắc nhở số điện thoại không đúng.
Lúc này đột nhiên điện thoại của tôi lại vang lên, hóa ra là chị Trân, người giúp việc gọi đến. Chị ta nói là chị ta đang ở bên ngoài, kêu tôi mở cửa, chị ta đến đưa cơm cho tôi.
Tôi mở cửa ra, thật sự là chị Trân, chị ta nói: “Cậu chủ nghe thấy anh Long nói sức khỏe của mợ không tốt, cho nên kêu tôi tới đưa cơm, òn kêu tôi ở lại đây để hầu hạ cho mợ, có chuyện gì cần thì mợ có thể nói với tôi.”
Trong lòng của tôi lại không có tiền đồ mà cảm động một chút, tôi nhanh chóng nhắc nhở mình không nên tùy tiện tha thứ cho cái tên khốn nạn kia. Anh ta đã tát mợ một tát rồi, còn bóp cổ mợ nữa, muốn giết mợ đó, không cần vừa mới chịu một cây đau đớn, anh ta đưa một chút kẹo ngọt thì liền mềm lòng.
“Cảm ơn chị, chị Trân, nhưng mà không cần đi xa xôi để đưa cơm tới cho tôi đâu, quá phiền phức rồi, tự tôi có thể làm một chút đồ ăn đơn giản mà. Hơn nữa tôi cũng không kén ăn, hạ thì cũng không cần, mọi người chăm sóc Tiểu Phong thay cho tôi đi, tôi đã rất cảm kích rồi.”
“Mợ chủ, cậu chủ đã nói rồi, kêu tôi phải nhìn xem mợ ăn cơm xong rồi mới cho phép tôi trở về.” Chị Trân chỉ chỉ đồ ăn tinh xảo trong chiếc hộp giữ ấm: “Mợ nhanh chóng thừa dịp còn nóng mà ăn đi.”
Lúc đầu cảm xúc của tôi cực kỳ sa sút, hận ý trong lòng tràn đầy, Hoa Tử Việt thì lại đưa phòng và đưa cơm cho tôi, vậy mà tôi lại thật sự không thể hận anh ta nổi. Người này chắc chắn là một con người lão luyện đã nghiên cứu sâu về phụ nữ, tùy tiện giở ra chút thủ đoạn nhỏ liền để tôi muốn tha thứ cho anh ta.
Hương vị của đồ ăn rất ngon, nhưng mà khẩu vị của tôi lại không tốt, đã mất đi đứa con, mà còn bị oan uổng, việc này vẫn luôn nặng trĩu ở trong lòng của tôi.
Sau khi ăn cơm xong, tôi thúc giục chị Trân nhanh chóng về nhà đi, tôi nói là một mình tôi có thể chăm sóc tốt cho mình. Sau khi chị ta đã nhận được sự đồng ý của Hoa Tử Việt rồi thì mới về nhà.
Sau khi chị Trân đi rồi, một mình tôi buồn bực chán nản, cũng đi ngủ sớm.
Cứ như thế này, tôi liền ở miết trong nhà hai ngày, bởi vì bác sĩ đã dặn dò tôi, sinh non cũng giống như phải ở cữ vậy đó, trong thời gian ngắn nhất định không thể tùy tiện đi ra ngoài, cũng không thể hóng gió, không thể gặp mưa. Nếu không thì sau này sẽ có di chứng.
Mặc dù tôi đã nhấn mạnh không cần nhiều lần, nhưng mà ngày nào chị Trân cũng kiên trì mang cơm đến cho tôi.
Ngày thứ ba tôi đã uống hết thuốc mà bệnh viện kê cho tôi, tôi mặc một chiếc áo khoác chuẩn bị đi đến hiệu thuốc gần đó để mua thuốc.
Kết quả tôi không mua đủ số thuốc đó ở tiệm thuốc gần nhà, tôi cũng không thể làm gì khác hơn là ngồi xe đến hiệu thuốc lớn hơn ở trong trung tâm thành phố.
Sau khi tôi chọn thuốc xong thì đi đến quầy của thu ngân để trả tiền, một người đàn ông xếp hàng ở phía trước đang hút thuốc, nhân viên trong tiệm thuốc nhắc nhở anh ta không được hút thuốc, anh ta lại không thèm để ý chút nào, còn mắng nhân viên kia hai câu.
Lúc đó tôi cảm thấy âm thanh này hơi quen thuộc, mà loại quen thuộc này lại khiến cho tôi cảm thấy rất không thoải mái.
“Bao cao su này của các người có thể bị thủng hay không đó? Nếu như thủng rồi mang bầu, vậy thì ai chịu trách nhiệm đây?”
Người đàn ông đó hỏi cô gái thu ngân, vừa đùa giỡn vừa lấy ví tiền để trả tiền, tôi thoáng nhìn thấy vết thương ở trên tay của anh ta.
Trong đầu của tôi liền hiện lên cảnh tượng trong cơn mưa xối xả ở nghĩa trang liệt sĩ, tên súc sinh đó muốn cưỡng hiếp tôi, tôi đã dùng hết sức mình mà cắn hắn ta một cái, lúc đó mặc dù là tôi lo lắng hoảng sợ, nhưng mà tôi vẫn mơ hồ nhớ kỹ được vị trí mà tôi cắn là ở đâu.
Lại cộng thêm âm thanh nói chuyện của hắn ta, dường như là tôi có thể xác định được cái tên khốn nạn này chính là một trong những người đã hành hạ tôi trong nghĩa trang liệt sĩ ngày hôm đó.
Tôi nhanh chóng rời khỏi vị trí trong hàng đang xếp, tôi bỏ thuốc mình đã lựa chọn xong, đi ra ngoài từ một cánh cửa khác của tiệm thuốc, đứng ở cách đó không xa mà chờ.
Cái tên khốn nạn đó đi ra khỏi tiệm thuốc và leo lên chiếc xe máy đậu ở cửa tiệm thuốc, lúc mà xe máy của hắn ta chạy đi, tôi liền nhanh chóng quay lưng lại.
Sau khi chờ hắn ta đi rồi thì tôi đưa tay bắt một chiếc xe taxi, kêu tài xế đuổi theo chiếc xe gắn máy kia.
Tài xế taxi hơi do dự: “Ở trong thành phố thành phố Sài cấm xe gắn máy, những người chạy xe gắn máy đều là lưu manh, ngay cả cảnh sát giao thông cũng không thể ngăn cản được. Cô lại kêu tôi đi theo cậu ta, nếu như bị phát hiện thì làm sao bây giờ, tôi cũng không muốn có rắc rối.”
“Cầu xin ông hãy giúp đỡ tôi đi bác tài, người này rất quan trọng đối với tôi, tiền xe tôi sẽ trả gấp đôi.” Tôi nói.
“Vậy cô cho tôi sáu trăm ngàn thì tôi sẽ giúp cô.”
Tôi không thể làm gì khác hơn là gật đầu đồng ý, nếu như tôi không đồng ý, cái tên khốn nạn kia sẽ biến khỏi mắt tôi một lần nữa, muốn tìm thấy hắn ta thì cũng sẽ khó khăn hơn.
Tôi mở cuộc hội thoại với Hoa Tử Việt ra, bắt đầu chia sẻ vị trí, anh ta không tin tôi có đúng không? Vậy để cái tên súc sinh kia giải thích với anh ta là được rồi.
Sau khoảng nửa tiếng đồng hồ, chiếc xe gắn máy chạy vào một khu phố cũ kỹ, đó chính là khu vực cuối cùng của thành phố Sài vẫn còn chưa được cải tạo, những ngôi nhà ở bên trong tương đối xập xệ và thấp bé, đường đi lại khá hẹp, rất dễ bị kẹt xe.
Tài xế taxi đó lại bắt đầu không chịu đi vào, nói là tình huống ở bên trong phức tạp, nếu như muốn đi vào thì phải thêm ba trăm ngàn nữa.
Tôi cũng chỉ đành đồng ý, ông ta mới tiếp tục đi theo vào.
Nhưng mà vừa đi theo vào không bao lâu, chiếc xe gắn máy kia bỗng nhiên rẽ ngoặt một cái chạy vào một con hẻm nhỏ, xe taxi căn bản cũng không vào được.
“Thanh toán tiền đi, tôi đã cố gắng rồi.” Tài xế xe taxi nói.
Tôi chán nản cực kỳ, thật vất vả mới theo được tới đây, vậy mà lại mất dấu. Lúc mà tôi chuẩn bị móc ví ra đưa tiền, ở phía sau lại truyền đến tiếng “rầm”, kính sau của tài xế taxi đã bị đập vỡ.
Không biết là có năm sáu người bước ra từ chỗ nào, bao vây quanh xe taxi.
Trong tay của tên súc sinh kia cầm theo một ống thép, đi đến đập cửa kính ở chỗ của tài xế: “Con mẹ nó chứ dám theo dõi tao, con mẹ nó còn đi theo cả một đường.”
Tài xế taxi lập tức chỉ về phía của tôi: “Là cô gái này cho kêu đi theo đó, tôi chỉ chạy theo mà thôi không có liên quan gì đến tôi.”
Người đàn ông kia nhìn tôi chằm chằm, bỗng nhiên nhếch miệng cười: “Là cô đó à, tốt quá rồi, cô lại chủ động đưa tới cửa, bước xuống đây đi, chúng ta chơi đùa cùng với nhau này.”
Tôi đưa tay khóa cửa xe lại, tôi biết là bây giờ mình không thể bước xuống xe, vừa bước xuống xe thì lập tức tiêu đời rồi. Tôi cố gắng thủ ở trên xe, vẫn còn được chút cơ hội sống sót.
Nhưng mà tài xế vì bảo vệ bản thân mình, ông ta để ép buộc tôi xuống xe, đưa tay đẩy tôi ra.
Trong lúc mà tôi đang liều mạng giãy giụa, càng ngày càng tuyệt vọng, chợt nghe thấy âm thanh la giết. Tưởng Thần Long dẫn theo một đám người lao đến chém những người vây quanh xe taxi, thật sự là chém, là loại chém giết giống như trong phim ảnh Hồng Kông cổ xưa.
“Giang Môn Thần đã đến rồi, rút lui thôi.” Mấy người kia che vết thương, nhanh chóng chạy khỏi.
Cái tên súc sinh vẫn muốn kéo tôi xuống xe lại quay người chạy đi, tôi liền mở cửa xe ra đuổi theo, tôi không thể để cho hắn ta chạy mất được.
Vừa mới chạy được mấy bước, tôi lại bị một cánh tay giữ chặt lại, tôi dùng sức thoát ra, có vùng vẫy như thế nào cũng không thoát ra được.
Tôi nghiêng đầu qua nhìn, thấy được gương mặt lạnh lùng đẹp trai của Hoa Tử Việt.
“Đàn ông đánh nhau, cô ầm ĩ làm cái gì? Tại sao cô lại chạy đến đây hả? Cô muốn làm gì?”