Lúc đó Hoa Tử Việt đã sửng sốt.
Người như anh ta, chắc có lẽ là chưa từng bị người nào tát vào mặt có đúng không? Ít nhất thì cũng đã lâu lắm rồi không bị người nào đánh như vậy, cho nên lúc mà bàn tay của tôi chạm đến trên mặt của anh ta, anh ta thật sự rất sửng sốt.
Một giây sau khi anh ta ý thức được tôi đã xúc phạm uy nghiêm của anh ta, sau khi đánh xong thì anh ta lập tức nổi giận, một tay kẹp chặt cổ của tôi lại, trên mặt xuất hiện sát khí bừng bừng.
Đây không phải là sự giận dữ, mà thật sự là sát khí.
Tôi không thở nổi, ngực càng ngày càng nghẹn, càng ngày càng đau, trong đầu của tôi bắt đầu mơ hồ, trái tim tôi như tro tàn, có nước mắt đang chậm rãi chảy xuống theo gương mặt nhiều ở trên tay của Hoa Tử Việt.
Có lẽ là trong mắt của tôi có sự tuyệt vọng và không giãy giụa đã động đến Hoa Tử Việt, bỗng nhiên bàn tay của anh ta giống như bị bỏng bởi nước mắt của tôi, lập tức thu lại.
Hô hấp của tôi đã thoải mái hơn một chút, cả người mềm nhũn co quắp dưới mặt đất, há mồm thở dốc, cũng không ngẩng đầu lên nhìn Hoa Tử Việt cái nào.
“Tại sao?” Anh ta bỗng nhiên lại lạnh giọng hỏi trên đỉnh đầu của tôi.
Tôi nghe thấy, nhưng mà không hiểu ý của anh ta, tôi cũng không muốn trả lời, tôi không muốn nói cái gì cả. Tôi cũng muốn biết tại sao lại có người gọi điện thoại lừa tôi đến nghĩa trang liệt sĩ, tôi cũng muốn biết tại sao lúc mà cần anh ta nhất thì anh ta lại không ở đó.
Nhưng mà bây giờ anh ta lại đột nhiên hỏi tôi tại sao, làm sao tôi biết tại sao được.
Sự im lặng của tôi bị anh ta coi thành một loại chống đối, tôi rõ ràng cảm nhận được hô hấp của anh ta bởi vì tức giận mà trở nên nặng nề.
Anh ta đưa tay xách tôi từ dưới đất, giống như là xách con gà con: “Tôi hỏi cô tại sao?”
Tôi lạnh lùng nhìn anh ta, cố gắng dùng ánh mắt lạnh lùng nhất mà nhìn anh ta: “Làm sao tôi biết được là tại sao?”
“Đê tiện. Tại sao cô lại có thể phản bội tôi? Tại sao tôi cô có thể.”
Lúc nó đến hai chữ “phản bội”, anh ta đang ở trạng thái cắn răng nghiến lợi, trong mắt lại có sát khí.
“Anh lại nói cái gì vậy, tôi phản bội anh cái gì?” Tôi lạnh giọng hỏi.
“Con mẹ nó, cô còn giả ngu? Con mẹ nó, cô còn dám giả ngu?” Anh ta giống như là càng nổi giận hơn.
“Anh Hoa, anh đừng tra tấn tôi nữa, tôi cầu xin anh đó, anh cứ coi tôi là cái rắm mà thả đi. Anh là một cậu chủ nhà giàu, tôi không với cao nổi, buông tha cho mẹ con chúng tôi đi, đừng thay đổi cách tra tấn tôi nữa.”
“Cô cắm sừng tôi mà còn nói tôi tra tấn cô?” Hoa Tử Việt căm hận nói, sát khí ở trong mắt càng đậm hơn.
“Rốt cuộc là anh đang nói cái gì vậy hả? Tôi thật sự không hiểu.”
Hoa Tử Việt đút tay vào trong túi áo, lấy ra một tấm ảnh ném lên trên mặt của tôi: “Người phụ nữ đê tiện, cô thật sự cho rằng cô làm chuyện xấu thì không có ai biết sao?”
Tấm ảnh chụp ném lên trên mặt của tôi, tôi còn chưa nhìn thấy rõ thì đã rơi xuống mặt đất, tôi không thể làm gì khác hơn là cúi người nhặt nó lên.
Ở trên tấm ảnh là một nam một nữ, người đàn ông để trần ôm lấy một cô gái đi trong màn mưa, ở phía sau chính là cửa của nghĩa trang liệt sĩ.
Người để trần đương nhiên là anh Trì, người phụ nữ đang co ro ở trong lực của anh ta đương nhiên chính là tôi đang bị thương, lúc mà chúng tôi đi ra khỏi nghĩa trang liệt sĩ thì lại bị người khác chụp được, còn in ảnh chụp này ra mà gửi cho Hoa Tử Việt.
“Cô còn có cái gì để nói nữa? Con người đê tiện, muốn để cho người ta không biết thì trừ khi mình đừng làm, cô cho rằng cô có thể giấu diếm được tất cả mọi người ư? Lại đi một đêm không về, con mẹ nó, cô thật sự đê tiện không ai bằng.”
Hận ý trong mắt của Hoa Tử Việt dường như muốn chôn chặt tôi lại.
Tôi ngây ngốc nhìn tấm ảnh kia, trong lúc nhất thời không biết nên giải thích như thế nào, mưa lớn như vậy, ai sẽ xuất hiện ở nơi đó, còn chụp được một tấm ảnh này gửi lại cho Hoa Tử Việt.
“Không phải như anh nghĩ đâu.” Tôi cũng chỉ có thể dùng một câu đơn giản nhất để nói đến chuyện này, bởi vì chuyện này quá phức tạp, căn bản cũng không thể giải thích rõ ràng được trong một hai câu.
“Tôi biết là cô có thể sẽ nói như vậy, cô chuẩn bị vẽ ra một câu chuyện như thế nào để giải thích việc này đây?” Ánh mắt của Hoa Tử Việt lạnh lùng, tôi có cảm giác anh ta có thể giết tôi bất cứ lúc nào.
“Tôi nói thì anh sẽ tin sao?”
“Tôi sẽ không tin, cô chính là một người phụ nữ đê tiện?” Hoa Tử Việt ác độc mắng.
Trái tim của tôi lạnh lẽo: “Vậy thì tôi còn nói cái gì nữa.”
“Cho nên cô đi chết đi! Con mẹ nó, cô không tìm được ai ư, tại sao hết lần này đến lần khác lại là Tần Trì, các người quen biết nhau từ lúc nào? Hai người định xúm nhau để làm nhục tôi có đúng không?”
“Tần Trì? Trì?” Hoa Tử Việt quen biết với người đàn ông mặc áo sơ mi đen kia hả?
“Trì? Gọi thân mật quá nhỉ, đê tiện, cô cút đi cho tôi, cô mà không cút, con mẹ nó chứ tôi sẽ giết cô.”
Hoa Tử Việt lại không khống chế nội tâm trạng của mình, anh ta nghiến răng nghiến lợi, giống như là có thể giết tôi bất cứ lúc nào.
Tôi lại nhìn anh ta, lòng đau như cắt.
“Anh thật sự không nghe tôi giải thích?” Tôi đau lòng nói.
“Cút! Không muốn phải cút khỏi ở trước mặt của con thì cô thừa dịp lúc con đang tắm mà nhanh chóng cút khỏi chỗ của tôi đi, đừng làm ô uế căn nhà của tôi.” Hoa Tử Việt nói.
“Được.” Tôi cầm túi thuốc lên: “Mong anh thay tôi chăm sóc tốt cho Tiểu Phong, tôi ổn định rồi thì tôi sẽ đến đón thằng bé.”
“Cút!”
Tôi đi ra khỏi biệt thự, sắc trời đã tối rồi.
Vốn cho rằng thoát khỏi Ngô Hạo, tôi sẽ bắt đầu cuộc sống mới, lại không ngờ rằng hạnh phúc mà Hoa Tử Việt cho tôi cũng chỉ là ảo ảnh, đằng sau sự phồn hoa đó là những nỗi đau khiến cho người ta thấu xương.
Trong mắt của anh ta, tôi vốn không đáng một đồng, sao anh ta có thể nghe tôi giải thích được. Nếu như một người không tin bạn, bạn lại càng giải thích nhiều hơn thì trong cái nhìn của anh ta, đều là do bạn đang biện ra lý do để lừa anh ta, sẽ chỉ làm cho anh ta càng thêm tức giận, càng hận bạn đến tận xương tủy.
Anh ta để bệnh viện làm giả số liệu, nói dối là con bị bệnh nặng, từng bước dụ tôi vào tròng, chính là vì muốn tra tấn tôi ư? Chẳng lẽ chuyện ngày hôm qua xảy ra cũng là do anh ta đã sắp đặt?
Lúc trước anh ta vì thoát khỏi Tần Như Tâm mà lấy tôi làm lá chắn, bây giờ lại muốn đuổi tôi đi, không muốn nói thẳng ra cho nên đã sắp đặt ra mọi chuyện?
Nhưng mà ngẫm lại thì cũng không đúng, đứa nhỏ trong bụng của tôi là con của anh ta, anh ta có ác độc đến đâu thì cũng sẽ không hại con của mình, trừ phi từ mới bắt đầu anh ta đã không tin tưởng đứa bé ấy là của anh ta.
Tôi càng nghĩ càng sợ, càng nghĩ càng lạnh lẽo.
Tôi không đón xe, bởi vì tôi không biết nên đi đâu, cứ đi cứ đi, bụng tôi lại bắt đầu đau.
Càng ngày càng đau, đau đến nỗi phải khom người xuống, ngồi xổm xuống trên mặt đất.
Lúc này có một chiếc xe lái tới, tôi đau đến nỗi không thể ngóc đầu lên được nhìn người đến là ai, nhưng mà tôi có thể nghe thấy giọng nói của Tưởng Thần Long: “Mợ chủ, cô làm sao vậy? Cậu chủ kêu tôi đến đây để xem cô.”
“Tôi đau bụng.”
“Có thể lên xe không? Có cần tôi dìu cô không?” Tưởng Thần Long nói.
Tôi thử một chút, thật sự đứng dậy không nổi, đành phải nhẹ nhàng gật đầu.
Tưởng Thần Long đỡ tôi lên trên xe: “Sắc mặt của cô thật sự không tốt, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Tôi không nói gì, chỉ là lấy thuốc từ trong túi thuốc ra nhét vào trong miệng, anh ta nhanh chóng đưa qua một bình nước.
Tôi nuốt viên thuốc vào, dựa trên thành ghế nghỉ ngơi một hồi, cảm giác đau đớn đã dịu đi một chút.
Tưởng Thần Long khởi động xe, tôi nhanh chóng nói tôi không muốn về nhà.
Tưởng Thần Long thở dà: “Tần Trì chính là người mà anh tư hận nhất, mà cô thì lại cùng với anh ta… Haiz, cô làm cho anh tư giận sắp điên lên rồi.”
Lúc mà tôi nhắc tên Tần Trì ở trước mặt của Hoa Tử Việt, hình như là anh ta mất tự nhiên trong chớp mắt, hóa ra bọn họ là kẻ thù của nhau.
Nếu như là như vậy, chẳng lẽ tôi gặp được Tần Trì cũng không phải là chuyện trùng hợp?