Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Đương nhiên là tôi sợ! Làm sao mà không sợ được chứ!” Nhiên Mộc Miên thành thật trả lời, nhìn thoáng qua sắc mặt có chút tái mét.
Lang Khiếu Nhật liếc Nhiên Mộc Miên một cái, cầm lấy một con thỏ rừng nướng khác rồi cắn một miếng.
Nhiên Mộc Miên nuốt nước bọt và hỏi một cách yếu ớt: “Tại sao anh lại trốn trong khu rừng được bảo vệ này?”
Khu rừng này có thể được coi là rừng nguyên sinh, thực vật và động vật hoang dã trong đây đều được nhà nước bảo vệ.
Vì vậy, trong đây có thể được coi là một vùng đất tuyệt vời và là thiên đường của các loài động vật.
Lang Khiếu Nhật không khỏi dè bỉu nói: “Khi ông ngoại của cô còn trẻ, ông ấy đã dẫn đầu một đội ngũ đưa cơ thể người đến để làm thí nghiệm, nghiên cứu vi rút sinh hóa và đột biến gen, thậm chí không ngần ngại thử nghiệm với những người xung quanh ông ấy.
Máu của mẹ cô là Đồng Kỳ Anh chính là liều thuốc giải độc tất cả mọi thứ, đó lại là bán thành phẩm, có thể chữa được tất cả các loại bệnh.
Loại bệnh có di chứng nặng nề nhất lại là biến con người thành quái vật mất trí nhớ.
Mà những “quái vật” như chúng tôi được nghiêm cứu ra đã không thể trở lại bình thường, như vậy chúng tôi chỉ có thể là bị săn lùng rồi giết chết.
Bởi vì, đại nhân vật ở bên trên, không cho phép những “quái vật” như chúng tôi xuất hiện”
Nghe xong những lời nói của Lang Khiếu Nhật, Nhiên Mộc Miên không khỏi rùng mình.
Mà trong một giây tiếp theo, Lang Khiếu Nhật đột nhiên tiến đến trước mặt Nhiên Mộc Miên, khiến cho trong tầm mắt của cô chỉ có bóng dáng của anh ta.
“Thực ra, cô cũng có thể được coi là “quái vật”.
Bởi vì máu của cô được thừa hưởng từ thể chất “thuốc giải” của mẹ cô, rất có sự hấp dẫn đối với những người như chúng tôi.
Coi như là không có tội, cô vẫn sẽ bị người dị loại khác nhìn trúng.
Đây chính là nguyên nhân tại sao bố cổ lại phải nhiều vệ sĩ đến bảo vệ cô một cách bí mật như vậy” Lăng Khiếu Nhật cười.
Nhiên Mộc Miên chống hai tay xuống đất phía sau, lặng lẽ lùi người về phía sau, tránh xa Lang Khiếu Nhật.
Cô biết mình không thể đánh bại anh ta, vì vậy cô luôn đề phòng anh ta.
Lang Khiểu Nhật lại thao thao bất tuyệt nói: “Rõ ràng, chúng ta là con người.
Chỉ là, cô được sinh ra may mắn hơn bất kỳ người nào trong chúng tôi.
Có người mẹ được coi là “thuốc giải”, còn có một người lãnh đạo là ông ngoại của cô.
Hơn nữa, cô còn có một người bố có thể bảo vệ cô một cách chu đáo.
Còn tôi thì cái gì cũng không có.”
Nhiên Mộc Miên không nói lên lời nuốt nước miếng.
Ánh mắt Lang Khiếu Nhật trở nên u tối không rõ ràng.
“Anh muốn tôi đi cùng anh chính là vì nói cho tôi biết những chuyện này?” Nhiên Mộc Miên nhướng mày lên, yếu ớt hỏi.
Lang Khiếu Nhật chỉ nhẹ nhàng cười, trong nháy mắt nụ của anh ta cười trở nên tà ác: “Tôi muốn cô sinh sói con cho tôi.”
“Hả?” Nhiên Mộc Miên bất ngờ mở to hai mắt nhìn, vừa muốn xoay người chạy trốn, nhưng đã bị Lang Khiếu Nhật trực tiếp ẩn ngã xuống đất.
Lang Khiếu Nhật nghiêng người, dùng bàn tay to nắm chặt hai cổ tay của cô, đè xuống đất hai bên cơ thể của cô.
Mặc dù mặt đất phủ đầy lá, Nhiên Mộc Miên vẫn cảm thấy sau lưng mình rất cứng, có thứ gì đó làm cô đau đớn.
“Lang Khiếu Nhật, nếu anh dám động vào tôi, kết cục của anh là gì, không cần phải nói chắc anh cũng biết!” Nhiên Mộc Miên cau mày, lạnh lùng quát lớn.
Nhưng trong lòng cô vô cùng sợ hãi.
Lúc này đồng tử của Lang Khiếu Nhật chuyển sang màu vàng kim, anh ta nhếch mép lên cười hỏi ngược lại: “Không phải cô nói, tôi phải chọn làm “người” sao.
Nếu đã muốn chọn làm “người”, thì phải kết hợp với cô”
“Đừng nói nhảm nữa! Anh cho rằng tôi có thể tin được sao?” Nhiên Mộc Miên tức giận hét lên.
Lang Khiếu Nhật cúi người ghé vào bên tai Nhiên Mộc Miên, đột nhiên nhỏ giọng lẩm bẩm: “Thật ra khi còn nhỏ, không phải là tôi muốn công kích cô.
Chỉ là bởi vì tôi thích cô, muốn trở thành sủng vật của cô mà thôi”.
Cả cơ thể và tinh thần của Nhiên Mộc Miên đều bị kinh hãi.
Khi Lăng Khiếu Nhật nói bên tai cô, xuất hiện trước mặt cô một lần nữa, lại đã không còn là người thanh niên tuấn tú vừa rồi mà là một con sói xám với đôi đồng tử màu vàng.
Nhiên Mộc Miên trợn tròn mắt sợ hãi, muốn hét thất thanh lên, nhưng giọng nói dường như mắc lại trong cổ họng, lại không thể phát ra âm thanh nào.
Nhưng vào lúc này, Lang Khiểu Nhật lại lui khỏi người cô, đi về phía cửa hàng.
Nhiên Mộc Miên nhanh chóng đứng dậy, từng bước chạy theo đến cửa hàng, nhưng bóng dáng của Lang Khiếu Nhật đã biến mất trong màn đêm.
Đây là khu rừng nguyên sinh đấy...
Tên Lang Khiểu Nhật kia bỏ cô ở lại đây, là định để cô tự sinh tự diệt sao?
Nhiên Mộc Miên ngạc nhiên ngẩng đầu lên.
Một bóng dáng cao lớn xuất hiện trong tầm mắt mơ hồ.
Nhiên Mộc Miên nheo mắt lại, sau khi cố nén nước mắt rơi xuống mới nhìn rõ gương mặt anh tuần trước mặt.
Minh Tư Thành bước đến chỗ Nhiên Mộc Miên, ngồi xổm xuống, thương tâm lau vết nước mắt trên má cô rồi nói: “Cô nhóc, sau này không cho phép em chạy lung tung nữa! Em nghe chưa?”.