Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lang Khiếu Nhật lặp lại một lần nữa: “Cô, phải đi theo tôi.”
“Tôi...” Tại sao tôi phải đi với anh?
Nhiên Mộc Miên còn chưa kịp nói xong, chỉ trong nháy mắt, Lang Khiểu Nhật đã nhảy qua hàng rào bảo vệ, trực tiếp nhảy tới trước mặt cô.
“Có cô, tôi mới có thể có đường sống.
Ý tứ trong lời nói của Lang Khiếu Nhật không rõ ràng, anh ta ngắt lời Nhiên Mộc Miên.
“Hả?” Sắc mặt Nhiên Mộc Miên mông lung, hoàn toàn không hiểu gì cả, càng không biết anh ta muốn cô đi cùng với anh ta là có ý gì.
Trong giây tiếp theo, Lang Khiếu Nhật bất ngờ giơ tay khiến người ta không kịp phòng thủ, tung một cú đánh Nhiên Mộc Miên ngất xỉu.
Khi Minh Tư Thành ngẩng đầu lên lần nữa, anh lại không nhìn thấy bóng dáng của Nhiên Mộc Miên đầu, trong lòng xuất hiện cảm giác lo lắng không thể giải thích được.
Anh lập tức gác lại công việc, một mình đi về phía bìa rừng.
“Mộc Miên ở đâu?”
Đi đến bên cạnh mấy bạn học sinh cùng lớp phụ trách đi nhặt củi, hàng lông mày của Minh Tư Thành cau lại, anh hỏi.
“Ở đó kìa!” Một học sinh nữ trong đó chỉ về phía cách đó chưa đến năm mét trong rừng, sau khi không thấy bóng dáng của Nhiên Mộc Miên đầu, nên nhất thời có chút hoảng sợ: “Hả? Cậu ấy đâu? Tôi vừa rồi còn nhìn thấy cậu ấy đứng ở hàng rào bảo vệ để nhặt củi”
Minh Tư Thành lao thẳng về phía khu rừng mà không nói một lời.
Anh đi đến bên cạnh hàng rào bảo vệ, chỉ nhìn thấy một đống củi rơi vương vãi trên mặt đất, còn có một cây kẹo mút mà anh mua cho cô ở cửa hàng ven đường.
“Mộc Miên! Mộc Miên!” Sau khi Minh Tư Thành nhận ra rằng Nhiên Mộc Miên có thể đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn, anh liền hét lên hai tiếng thật lớn về phía khu rừng, nhưng chỉ có tiếng âm vọng đáp lại anh.
Ngay sau đó, anh không hề đấu tranh tư tưởng một cách vô ích nữa, mà là lấy điện thoại di động ra và gọi cho Bùi Hạ Sênh.
“Mộc Miên mất tích rồi, cô gọi người đến chỗ tôi đi” Minh Tư Thành lo lắng bất an ra lệnh.
Bùi Hạ Sênh cũng ngạc nhiên hỏi: “Mất tích? Không phải mấy người đi cắm trại sao? Làm sao mà mất tích? Hơn nữa địa điểm cắm trại của mấy người rất an toàn mà”
“Tôi nghi ngờ người bắt Mộc Miên đi chính là Lang Khiếu Nhật mà các cô vẫn đang tìm!” Minh Tư Thành khẽ cau mày.
Sau khi anh đạt được thỏa thuận với Bùi Hạ Sênh lần trước, anh đã trở thành một thành viên dự bị của tổ chức của bọn họ.
Mặc dù anh không biết nhiều về những chuyện của tổ chức bọn họ, nhưng anh biết rằng họ đang truy tìm dấu vết của Lang Khiểu Nhật.
Hơn nữa, họ hy vọng rằng anh sẽ thay họ viết một mã theo dõi không có tín hiệu để họ sử dụng trên thiết bị theo dõi.
“Nếu là Lang Khiếu Nhật, thì anh không cần phải lo lắng cho sự an toàn của Nhiên Mộc Miên.
Anh ta sẽ không làm tổn thương cô ấy” Bùi Hạ Sênh nói một cách không chút lo lắng.
Minh Tư Thành cau mày, không nói gì.
Lúc này, Bùi Hạ Sênh đột nhiên cảm khái nói: “Chẳng trách chúng ta vẫn luôn không tìm được Lang Khiểu Nhật, hóa ra tên đó trốn trong khu rừng nguyên sinh này”.
“Nếu cô không gọi người tới tìm, vậy thì tôi sẽ tự mình vào trong rừng tìm!” Sau khi Minh Tư Thành lạnh lùng nói xong lập tức cúp điện thoại..
Ngay sau khi Minh Tư Thành cúp điện thoại của Bùi Hạ Sênh, thì trên màn hình điện thoại hiện lên cuộc gọi của Nhiên Mộc Miên.
Anh mừng rỡ như điên nhấn nút trả lời, sau đó đưa điện thoại lên tại và nói: “Mộc Miên”
“Tôi sẽ đưa cô ấy trở về an toàn, vì thế, anh không cần phải vào khu rừng này tìm.
Coi như là anh tiến vào, thì cũng là tìm cái chết thôi.
Dã thú trong rừng sẽ ăn thịt anh” Giọng nói của Lang Khiếu Nhật phát ra từ điện thoại.
Minh Tư Thành lại cau mày và hỏi: “Rốt cuộc cậu muốn làm gì với Mộc Miên?”
“Sáng sớm ngày mai, lúc mặt trời mọc, anh đến chỗ hiện giờ anh đang đứng để đợi cô ấy”.
Lang Khiếu Nhật nói xong trực tiếp cúp điện thoại.
Khi Minh Tư Thành gọi lại một lần nữa, thì đã có tiếng nhắc đối phương đã tắt máy.
Màn đêm buông xuống.
Nhiên Mộc Miên mơ hồ mở mắt hai ra, chỉ nhìn thấy trước mắt có ánh lửa đang lập lòe mơ hồ trong tầm mắt của cô.
Cô dụi mắt, sau khi tầm mắt trở nên rõ ràng, lúc này mới có thể nhìn thấy trước mặt có một đống lửa, mà bên cạnh đống lửa còn có hai con thỏ rừng nướng bị cành cây đâm xuyên qua.
Nhiên Mộc Miên ngồi dậy khỏi đống lá, sau khi nhìn xung quanh, cô chỉ nhìn thấy một bóng đen đột ngột lao từ cái hố đằng kia tới và khiến cô giật mình.
Nhiên Mộc Miên lại nuốt miếng thịt trong miệng xuống, nghiêm túc nói: “Đương nhiên là làm người, vì bản thân mình mà sống!”.
“Máu của cô có thể giải từ những thay đổi trong cơ thể của tôi.
Đây chính là lý do lúc còn nhỏ tại sao tôi lại tấn công cô” Lang Khiếu Nhật trầm giọng nói.
Nhiên Mộc Miên cười khổ một tiếng: “Tôi biết, mặc dù chỉ là phỏng đoán, nhưng nó cũng tám chín phần mười là đúng”
“Cô không sợ tôi sao? Tôi là người biến dị đi ra từ phòng thí nghiệm đấy” Đáy mắt Lang Khiếu Nhật hiện lên chút dao động, ánh mắt tỏa ra ánh sáng màu vàng..