Vợ Lẽ Thời Dân Quốc Trở Mình

chương 66

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Editor: Cheese

Beta: Chin ✿

Lúc Trần Gia Minh nghe những lời cảm kích của Hoắc Đình Sâm trong điện thoại, không hiểu vì sao, anh ta không hề cảm nhận được chút cảm kích nào từ Hoắc Đình Sâm, ngược lại còn thấy gió lạnh ở đâu thổi tới.

Trần Gia Minh cứng nhắc cúp điện thoại, nhịn không được mà rùng mình một cái.

Hoắc Đình Sâm bỏ điện thoại xuống, quay đầu lại, nhìn thấy Cố Chi đã ăn mặc chỉnh tề rồi.

Mặt đen như trăng đầu tháng.

Anh kéo Cố Chi vào trong lòng, không từ bỏ ý định mà nói: “Chúng ta tiếp tục.”

Cố Chi nhăn nhó, đẩy Hoắc Đình Sâm ra: “Tiếp tục làm gì? Cả thuyền cả hàng đều về rồi, anh còn muốn gì nữa.”

Hoắc Đình Sâm vẫn giữ chặt cơ thể mềm mại của cô trong lòng, áp lên cái chỗ khó nói kia, để cô cảm nhận sự khác biệt ở nơi đó, mặt mày vô cùng uỷ khuất: “Vậy bây giờ em mặc kệ anh sao?”

Cố Chi nheo mắt lại, cười một nụ cười vô tư: “Kệ anh.”

Hoắc Đình Sâm nhìn cô không có chút lòng thương nào dành cho mình, tức mà không làm gì được, đành cắn lên vành tai Cố Chi một cái, vừa để hả giận, vừa để kích thích cô.

Ngày hôm sau, Trần Gia Minh nhận được lệnh từ Hoắc Đình Sâm, cử anh ta đi Châu Phi công tác.

Trần Gia Minh trợn mắt há mồm nhìn bản đồ thế giới: “Hoắc, Hoắc tổng.”

Anh ta không biết mình đã làm sai chuyện gì, nhưng mà anh ta cho rằng bản thân mình cũng đã giúp ông chủ không ít.

Hoắc Đình Sâm cười vô cùng hoà nhã, hình như Trần Gia Minh chưa bao giờ thấy Hoắc Đình Sâm cười hiền lành thế này.

“Cậu cứ yên tâm đi đi.” Anh cười nói, “Tôi tin tưởng vào năng lực của cậu.”

Trần Gia Minh: khóc không thành tiếng

….

Nửa tháng sau.

Tàu chở hàng của Hoắc thị đi từ Nam Phi chính thức cập bến Thượng Hải.

Tàu chở một số lượng lớn kim cương quặng thô, giá cả so ra nếu mua hàng đã chế tác từ nước ngoài thì có vẻ là lời đến gấp đôi.

Nhà thiết kế của cửa tiệm trang sức Vĩnh Mỹ đã sớm duyệt xong thiết kế rồi, chỉ đang đợi nguyên liệu về để gia công thôi. Cố Chi chọn ra một số quặng kim cương tốt nhất cho cửa hàng của mình, sau đó đem phần còn dư bán lại cho các tiệm kim hoàn khác ở Thượng Hải.

Bởi vì giá quá rẻ đi, nên số kim cương đã nhanh chóng được bán xong.

Cố Chi lo xong chuyện đó thì lại đi tính toán tiền thuê tàu với Hoắc Đình Sâm, sau đó còn cố ý thêm vào một chút tiền coi như là an ủi thủy thủ đoàn đã dũng cảm chiến đấu với bọn hải tặc, giành lại tàu hàng.

Cố Chi vẫn như trước đây, là người đầu tiên được mang những mẫu trang sức mới nhất của cửa hàng trang sức.

Cổ Dụ Phàm vốn cũng đã quen với việc Cố Chi mang nhiều vàng bạc, châu báu, giờ thêm mấy cái trang sức kim cương này cũng thường thôi. Ai bảo Hoắc Đình Sâm gọi cô là tổ tông làm chi.

Cổ Dụ Phàm gần đây cứ tìm Cố Chi mãi, ý cũng rõ ràng quá rồi. Ông ta muốn Cố Chi ra đĩa nhạc mới.

Cố Chi trề môi, tương đối do dự: “Có ai mua không đó?”

Hiện tại cả cái Thượng Hải này còn có mấy ai thích cô nữa đâu, từ hồi bị đồn là cặp kè đại gia đã thế, sau đó lại còn biết được vị đại gia kia là Hoắc Đình Sâm.

Cổ Dụ Phàm: “Cô còn chưa tung đĩa nhạc ra thì làm sao biết có người không mua, cứ làm rồi mới biết chứ.”

Cố Chi nghe xong, nghĩ nghĩ: “Thế thì làm thôi.”

Coi như tiêu khiển một chút cũng được.

So với hai đĩa nhạc ngày trước, đĩa nhạc thứ ba “Giấc mộng” không hề được tuyên truyền gì, vẫn cứ im lặng mà thu âm, sau đó lặng lẽ đem ra trưng bày ở các cửa tiệm, mà khách hàng thì cũng lặng lẽ mua, một cái rồi một cái, thoáng cái đã hết sạch.

Quả nhiên lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa, ca sĩ đang lên vẫn mãi mãi là ca sĩ đang lên, mặc dù ngoài miệng không ít người chê này chê kia, nhưng thời điểm cô ra đĩa nhạc mới, ai nấy cũng đều mua cho mình một bản.

Hoắc Đình Sâm đặt trong văn phòng của mình một chiếc máy phát đĩa, lúc rảnh rỗi liền mở đĩa nhạc của Cố Chi lên nghe.

Anh vừa nghe Cố Chi hát, vừa nghĩ xem Trần Gia Minh bây giờ ở Châu Phi ra sao rồi.

Hoắc Đình Sâm nghĩ đến Trần Gia Minh, lại nghĩ đến buổi tối dang dở hôm đó, liền nghiến răng ken két.

Lúc này, thư ký lâm thời thay Trần Gia Minh ở bên ngoài gõ cửa: “Hoắc tổng.”

Hoắc Đình Sâm gạt kim đọc đĩa than ra, giọng hát của Cố Chi cũng im bặt: “Vào đi.”

Thư ký lâm thời bước vào, đứng trước mặt Hoắc Đình Sâm báo cáo vài chuyện.

Hoắc Đình Sâm nghe xong gật gật đầu, lúc thư ký lâm thời rời đi, anh gọi ngược lại.

“Hoắc tổng còn gì phân phó ạ?” Thư ký lâm thời hỏi.

Tuy bây giờ nhắc tới Trần Gia Minh thì anh vẫn cảm thấy tức đến nghiến răng ken két, nhưng thấy anh ta đi Châu Phi cũng một thời gian rồi, vì thế Hoắc Đình Sâm mới nói: “Sắp xếp cho Trần Gia Minh mấy ngày nữa trở về đi.”

Thư ký lâm thời vừa nghe nói đến việc thư ký Trần được “ân xá” trở về, mặt mày liền vui vẻ: “Vâng, thưa Hoắc tổng.”

Trần Gia Minh vốn là thư ký chủ tịch của Hoắc Đình Sâm, anh ta không có ở đây, đám thư ký còn lại ai nấy cũng nơm nớp lo sợ, bởi vì chỉ có Trần Gia Minh là hiểu rõ tính tình của Hoắc Đình Sâm nhất, chỉ cần đánh hơi thấy Hoắc Đình Sâm chuẩn bị tức giận là anh ta đã biết phải làm gì để bảo vệ bọn họ vượt qua trận cuồng phong sắp tới.

Nghe tin anh ta chuẩn bị trở về, thư ký lâm thời vui đến mức muốn bay lên trời.

Hoắc Đình Sâm thấy thế cũng chỉ cười một tiếng.

Hết giờ làm, đi về thôi.

Anh cầm theo quyển sách giáo khoa lớp của Cố Chi, nghĩ lại chuyện mà thư ký lâm thời mới báo cáo, đi thẳng đến biệt thự Âu Nhã Lệ Quang.

Trong thư phòng, Cố Chi sau khi nghe Hoắc Đình Sâm nói xong, đột nhiên ngẩng đầu.

“Thật à?” Cô chớp mắt.

Hoắc Đình Sâm: “Đương nhiên.”

Cố Chi lật đật chạy đến căn phòng chứa đồ cổ của mình, cô ngồi xổm trước giá đồ, sau đó cẩn thận cầm khối ngọc bích lên tay.

Hoắc Đình Sâm lúc trước có nói rằng người muốn mua khối ngọc bích này sắp tới Thượng Hải, muốn xem ngọc ra sao, sau đó sẽ bàn chuyện mua bán với cô sau.

Cố Chi nhìn khối ngọc giá một vạn nhân dân tệ mình mới mua kia, nhìn có vẻ như đang nói chuyện với Hoắc Đình Sâm, nhưng cũng có vẻ đang lầm bầm một mình: “Anh nói coi em phải ra giá bao nhiêu mới vừa đây?”

Hoắc Đình Sâm cũng đi theo cô vào, cười cười: “Tuỳ em thôi.”

Cố Chi quay lại: “Thì nói nghe thử coi.”

Cô lại nói: “Lỡ như em ra giá mười vạn, sau đó người ta gật đầu cái rụp, chẳng phải là em bị hớ rồi sao.”

“Người kia là người thế nào, có khôn khéo không? Lỡ em nói điêu rồi anh ta có nhìn ra không?”

Hoắc Đình Sâm như suy nghĩ gì đó, sau đó nói: “Không có gì đâu, anh đi cùng em mà.”

Cố Chi liền gật đầu: “Thế thì được.”

Có Hoắc Đình Sâm đi theo làm khiên chắn, làm tư bản cáo già xảo quyệt chống lưng đằng sau, chuyện sẽ không khó như cô nghĩ nữa. Cô lỡ có ra giá trên trời thì cũng coi như ra giá hợp lý thôi.

Cố Chi cảm thấy vô cùng kích động.

Tiền sắp vào túi nữa rồi!

Hai ngày sau, tại nhà hàng Hoà Bình.

Bởi vì lần này là mua bán đồ cổ, cô còn muốn nhìn xem thương gia lòng dạ hiểm độc là ra sao, nên Cố Chi đi đến rất sớm, ngồi chọn đồ ăn xong xuôi cả rồi.

Cô đặt khối ngọc trong một chiếc hộp gỗ vô cùng sang trọng.

Hoắc Đình Sâm nói người kia họ Trần, rất rất giàu, muốn mua ngọc của cô, cho nên Cố Chi định ra giá vạn, nếu người kia mặc cả thì có thể chốt bán ở giá vạn là vừa.

Đến thời gian đã hẹn.

Hoắc Đình Sâm đi ra ngoài đón khách, Cố Chi ở trong phòng uống trà một mình.

Lát sau, cô nghe có tiếng bước chân bên ngoài cửa.

Cửa phòng được nhân viên phục vụ mở ra: “Xin mời.”

Cố Chi nghe tiếng mà ngẩng đầu lên.

Cô nhìn thấy Hoắc Đình Sâm trước, rồi sau đó nhìn thấy người đàn ông sau lưng Hoắc Đình Sâm.

Ánh mắt của cô ngập tràn sửng sốt.

Khác với Hoắc Đình Sâm một thân tây trang giày da, người bước vào sau một thân quân trang màu xanh lá, chân mang giày ủng cao cổ, dang người nhìn không khác Hoắc Đình Sâm là bao.

Y vừa bước vào phòng liền tháo mũ, Cố Chi nhìn thấy gương mặt của y,.

Là một người đàn ông trẻ tuổi, làn da trắng nõn mịn màng. Cố Chi cứ nghĩ những người hứng thú thích mua mấy món cổ vật như khối ngọc này thì phải tầm bốn mươi, năm mươi tuổi, ai ngờ đâu lại là một người nhìn chỉ mới hai mươi.

Cố Chi đứng lên.

Hoắc Đình Sâm giới thiệu người mới vào một chút: “Đây là Cố Chi, anh tới Thượng Hải chắc là phải biết cô ấy rồi.”

Người đàn ông hướng về phía Cố Chi mà vươn tay: “Cố tiểu thư, tôi họ Trần, tên là Trần Thiệu Hoàn.”

Cố Chi cũng bắt tay với y, Hoắc Đình Sâm đứng bên cạnh Cố Chi, nói: “Em cứ gọi đội trưởng Trần là được rồi.”

Cố Chi gật gật đầu: “Chào đội trưởng Trần.” Bảo sao Hoắc Đình Sâm nói trước người này có rất nhiều tiền, nhưng lại không cùng thân phận với Hoắc Đình Sâm, hoá ra là vì người ta là quân nhân.

Trần Thiệu Hoàn nhìn Cố Chi cười cười. Y vốn là người có diện mạo tuấn tú, nhưng khác với khí chất sang trọng của Hoắc Đình Sâm, Trần Thiệu Hoàn lại cho người ta có cảm giác đây là một người đàn ông phong trần.

Ba người ngồi xuống bàn.

Cố Chi đột nhiên cảm thấy hơi lo lắng.

Cô không ngờ người muốn mua ngọc của cô là quân nhân, Hoắc Đình Sâm cũng không nói cho cô biết trước, lỡ cô ra giá cao quá, vị đội trưởng Trần này lại nhìn ra tưởng cô muốn lừa y, một phát bắn cô luôn thì biết làm sao giờ.

Cố Chi nghĩ tới đó liền thấy tương lai u tối đi nhiều.

Trần Thiệu Hoàn và Hoắc Đình Sâm vừa ngồi xuống đã nói chuyện với nhau.

Bọn họ vốn đã quen nhau từ trước, nhưng lại không có giao tình quá sâu, Hoắc Đình Sâm lúc trước đi Nam Kinh vừa hay gặp phải Trần Thiệu Hoàn cũng đang làm việc ở đó.

Hoắc Đình Sâm với Trần Thiệu Hoàn nói chuyện một hồi, Trần Thiệu Hoàn liền bảo muốn xem khối ngọc ra sao.

Cố Chi đưa hộp gỗ đến trước mặt y.

Trần Thiệu Hoàn mở ra, cẩn thận xem xét một hồi, xác định rằng đây chính là nửa kia của khối ngọc mà y đang tìm, vì thế cười nói: “Mời Cố tiểu thư ra giá đi.”

Cố Chi nhìn Hoắc Đình Sâm một cái.

Hoắc Đình Sâm nhìn lại, ý bảo cô cứ nói đi.

Cố Chi hai má hơi hồng, lỡ mà người này nghe giá xong muốn bắn cô một phát thì cô chỉ việc trốn ra sau Hoắc Đình Sâm là được, Hoắc Đình Sâm bị thương cũng không sao, vì thế mạnh dạn nói: “Ba mươi vạn tệ, anh cảm thấy sao?”

Trần Thiệu Hoàn nghe giá vạn tệ xong ngồi nghĩ nghĩ một hồi, Cố Chi bên này thì hồi hộp chờ đợi, trong lòng nghĩ không biết có phải mình ra giá quá cao nên người này sợ rồi hay không, sau đó chỉ nghe y cười nhẹ nhàng hai tiếng, nói: “Cố tiểu thư, tôi đồng ý.”

Cố Chi còn tưởng sẽ bị ép giá, vì thế nghe hai chữ “đồng ý” rồi mà vẫn ngạc nhiên không ít.

Ơ, sao đồng ý nhanh vậy? Không có màn cò kè mặc cả sao?

Trần Thiệu Hoàn thấy Cố Chi không nói gì, liền hỏi: “Cố tiểu thư không muốn bán nữa sao?”

Cố Chi vội lắc đầu: “Kh-không, không có,” Cô cười gượng hai tiếng, “Tôi bán.”

Trần Thiệu Hoàn dựa vào lưng ghế: “Tôi ở Thiểm Tây cũng đã nghe qua đĩa nhạc của Cố tiểu thư. Cố tiểu thư ở nơi đó cũng rất nổi tiếng.”

Cố Chi không ngờ đĩa nhạc của mình được bán ở cả Thiểm Tây: “Thật sao?”

Trần Thiệu Hoàn gật đầu: “Cha của tôi cũng rất thích nghe đĩa của cô, lần này đến Thượng Hải cũng muốn gặp cô một lần, nhưng đáng tiếc hôm nay ông có việc nên không đến được.”

Cố Chi gật gật đầu, gượng gạo cười hai tiếng.

Đừng nói là người ở Thiểm Tây cũng nghĩ cô cặp kè đại gia mới nổi tiếng chứ?

Nghĩ mà phát sầu.

Cô có thèm cặp kè đại gia đâu, rõ ràng bản thân cô cũng là đại gia rồi mà, chẳng qua là không tiện nói ra mà thôi.

Trần Thiệu Hoàn nãy giờ vẫn nhìn Cố Chi không dứt, ánh mắt mang theo ý vị sâu xa, làm cho Hoắc Đình Sâm ngồi bên không thoải mái chút nào.

Hai mày anh hơi nhíu lại, ánh mắt trở nên sắc bén hơn.

Trần Thiệu Hoàn cũng nhìn ra thay đổi của Hoắc Đình Sâm, liền thu hồi ánh mắt, nhìn Hoắc Đình Sâm một cái.

Hai người dường như có thể nhìn ra đối phương đang nghĩ gì.

Trần Thiệu Hoàn biết Hoắc Đình Sâm đang không vui, vì thế trong mắt ngập tràn ý cười.

Hoắc Đình Sâm biết y muốn nói rằng bản thân không có ý với Cố Chi, nói anh không cần phải nôn nóng như vậy đâu.

Hoắc Đình Sâm và Trần Thiệu Hoàn vốn chỉ quen biết sơ sơ, nhưng ít nhiều cũng gặp nhau mấy lần, cũng hiểu rằng nếu y đã nói rõ là không có hứng thú, thì tuyệt đối không có chuyện trước mặt nói một đằng, sau lưng làm một nẻo.

Cố Chi cũng cảm nhận được hai người đàn ông trong phòng đang căng thẳng nhìn nhau, liền nói: “Chúng ta ăn cơm thôi.”

Hoắc Đình Sâm: “Mời đội trưởng Trần nếm thử ẩm thực Thượng Hải của chúng tôi.”

Trần Thiệu Hoàn: “Được.”

Ăn xong bữa cơm, Cố Chi bán được khối ngọc xong, liền nói tạm biệt với Trần Thiệu Hoàn.

Trần Thiệu Hoàn cùng với người của mình rời đi, Cố Chi và Hoắc Đình Sâm cũng rời khỏi nhà hàng.

Cố Chi cứ nghĩ mãi về lần gặp mặt đó.

Cô cứ cảm thấy có chuyện gì đó kỳ kỳ, nhưng kỳ chỗ nào thì không thể chỉ ra được.

Cố Chi hỏi Hoắc Đình Sâm: “Làm sao mà anh quen được vị đội trưởng Trần kia thế?”

Hoắc Đình Sâm ban đầu cũng tưởng là giao dịch bình thường thôi, ai ngờ đâu ánh mắt của Trần Thiệu Hoàn dành cho Cố Chi lại không đơn giản như anh nghĩ.

Nhưng y lại ra hiệu với anh rằng y không có hứng thú với Cố Chi.

Hoắc Đình Sâm hơi nhíu mày lại, nói: “Ngày trước Hoắc thị có một lô hàng bị kẹt lại ở Thiểm Tây, anh ta có giúp anh một chút.”

Cố Chi: “Ra là thế.”

Cô lại hỏi: “Đội trưởng có phải là một chức rất to không?”

Hoắc Đình Sâm gật đầu: “Đúng thế.”

Trần Thiệu Hoàn còn trẻ thế mà đã lên được chức đội trưởng, vốn không phải bởi vì y lập được công lớn gì. Mấy năm nay thời cuộc cũng tạm coi là ổn định, không có chiến tranh, y ngồi được cái chức đó là nhờ vào cha của mình, Trần Gia Hoành. Trần Gia Hoành là một nhà quân phiệt lớn ở Thiểm Tây, trong tay nắm giữ nhiều binh lính.

Trần Gia Hoành gầy dựng cơ nghiệp bằng hai bàn tay trắng, trong thời kỳ hỗn loạn mà một tay ông bình định cả vùng Thiểm Tây. Bây giờ đã già, liền đem mọi chuyện giao lại cho con trai là Trần Thiệu Hoàn. Suốt mấy năm thời bình, nhà nước cũng không nghĩ đến việc động vào cha con họ Thiệu làm gì, cứ để bọn họ ở đó bình ổn tình hình là được.

Lần trước đi Nam Kinh, lần này lại đến Thượng Hải, hẳn cũng vì chuyện này thôi.

Nhưng đó là chuyện của cha con bọn họ, không có liên quan gì đến anh và Cố Chi, ngọc bán đi được là đủ rồi. Hoắc Đình Sâm tự trấn an bản thân như thế.

Nhưng nếu biết trước Trần Thiệu Hoàn xuất hiện khiến cho người ta cảm thấy kỳ lạ thế này, lúc trước anh đã không giới thiệu rồi, dù sao anh và Cố Chi cũng đâu có thiếu gì vạn kia.

Lúc hai người xuống cầu thang, Tạ Dư đã chạy xe đến, tài xế của Hoắc Đình Sâm cũng vừa vặn đỗ cạnh bên.

Cố Chi nói với Hoắc Đình Sâm: “Em về trước đây.”

Tuy đúng là hơi kỳ lạ thật, nhưng thôi cô bán một món đồ đổi lại được vạn, Cố Chi vẫn cảm thấy vui.

Hoắc Đình Sâm: “Cứ thế mà đi sao?”

Cố Chi khó hiểu: “Chứ anh còn muốn gì nữa?”

Hoắc Đình Sâm thở dài, cười cười, giữ chặt tay Cố Chi, đặt trong lòng bàn tay cô một món đồ.

Cố Chi mở lòng bàn tay ra, dưới ánh đèn đường, nhìn thấy trong tay mình là một viên kẹo.

Cố Chi nhìn viên kẹo trong tay, mặt mày khó hiểu, hỏi: “Hoắc Đình Sâm, anh trộm kẹo ở đâu ra vậy?”

Hoắc Đình Sâm: “………”

“Không có đi trộm mà!” Anh gắt lên.

Trong đại sảnh của nhà hàng có một mâm đựng trái cây và bánh kéo, khách đến thích thì cứ lấy, anh chỉ tiện tay cầm một cục cho Cố Chi thôi.

Cố Chi ngay sau đó liền cười, kéo ống tay áo của Hoắc Đình Sâm: “Giỡn có xíu thôi mà.”

Hoắc Đình Sâm cạn lời, đem viên kẹo bóc vỏ, nhét vào trong miệng Cố Chi, hỏi: “Sao, kẹo ngọt không?”

Là một viên kẹo trái cây, Cố Chi ăn kẹo, gật gật đầu: “Ngọt.”

Lúc này, trên con đường tối, một chiếc xe ô tô lớn rọi đèn đi ngang qua.

Người trong xe quay đầu, nhìn đến đôi nam nữ đang thân mật ven đường.

~ Hoàn chương ~

Truyện Chữ Hay