Vợ Lẽ Thời Dân Quốc Trở Mình

chương 65

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Editor: Cheese

Beta: Chin ✿

Cố Chi nói xong, Hoắc Đình Sâm liền bất ngờ, cứ nghĩ là mình nghe nhầm, hoặc là Cố Chi nhất thời nói lẹ quá nên nói nhầm qua chuyện khác.

Sau đó, anh đợi chừng ba mươi giây, vẫn không thấy Cố Chi đính chính lại.

Hoắc Đình Sâm nuốt nước miếng: “Ừm, em có biết, lấy thân báo đáp, là sao không?”

Có phải là cái ý mà anh đang nghĩ tới không?

Cố Chi không biết Hoắc Đình Sâm từ khi nào lại bày đặt làm giá, bình tĩnh mà giải thích cho anh một chút: “Thì là lên giường với nhau, nếu anh không thích lên giường thì sô pha cũng được, ban công cũng được, sau đó thì cởi quần áo nè, rồi sau đó anh….. Nè!”

Hoắc Đình Sâm kịp thời che miệng Cố Chi lại, để cho cô khỏi nói mấy chuyện đáng xấu hổ kia.

Cố Chi tuy là không học nhiều chữ nhưng mà những cái từ ngữ bậy bạ thì cô biết vô số, lần trước cô uống say xổ ra một tràng đến bây giờ anh vẫn còn hết hồn.

Hoắc Đình Sâm: “Anh biết rồi.”

Cố Chi kéo cái tay đang che miệng cô xuống, lay lay một hồi, rồi lại nhìn anh bằng ánh mắt “Rồi anh thấy sao?”

Không hiểu vì sao, cô cảm thấy Hoắc Đình Sâm hình như không có vui vẻ như cô nghĩ.

Hoắc Đình Sâm luôn miệng nói thích cô mà, sao giờ chẳng hào hứng hưởng ứng gì vậy.

Nhưng mà cô nghĩ lại, lúc này cũng vui không nổi thật. Bị cướp cả một tàu vừa lớn vừa chứa kim cương, cũng xót lắm chứ, thật sự không thể nào vui nổi.

Cố Chi: “Hay là chúng ta cùng nghĩ cách xem thử có lấy thuyền về được không.”

Hoắc Đình Sâm cũng không biết nghĩ gì, nhưng cười vô cùng gượng gạo, sau đó xoay người lại, ôm lấy eo của Cố Chi.

Eo cô vốn rất nhỏ, một cánh tay của anh là đã ôm trọn vòng eo, cảm giác cũng rất thích, làm anh nhớ tới những ngày xưa kia, anh cũng hay ôm lấy vòng eo này, tư vị hồi đó vô cùng nhẹ nhàng, vui vẻ.

Cố Chi bị anh ôm eo, hai chân tách ra, ngồi lên đùi của Hoắc Đình Sâm.

Nguyên tắc của cô chính là đã làm hỏng thì phải bồi thường. Dù sao Hoắc Đình Sâm cũng là tình nhân của cô, cô cũng không phải kiểu trong sáng gì, nên biện pháp nào vừa có thể làm thoả mãn Hoắc Đình Sâm vừa khiến cô không áy náy thì đều có thể dùng được.

Hoắc Đình Sâm ngửi một ít mùi hương nhàn nhạt trên người Cố Chi, ão não hỏi: “Chỉ là vì muốn bồi thường cho anh thôi sao?”

Cố Chi gật gật đầu.

Hoắc Đình Sâm liền nghiến răng: “Cố Chi!”

Cố Chi: “Sao?”

Cô thật sự quá sức thản nhiên, thản nhiên đến mức khiến cho Hoắc Đình Sâm nghĩ rằng, nếu người hôm nay bị tổn thất không phải là anh, liệu Cố Chi có khi nào cũng sẽ dùng phương pháp tương tự để bồi thường hay không.

Ánh mắt anh trầm xuống, cánh tay vòng qua eo cô cũng không tự chủ mà siết chặt.

Cố Chi bị ôm đau, liền hoảng hốt nắm lấy vòng tay đang siết trên eo mình.

Hoắc Đình Sâm cũng thấy mình dùng lực hơi quá nên nới lỏng tay ra.

Cố Chi nhíu mày: “Gì nữa?”

Hoắc Đình Sâm hai mày nhăn lại, hỏi: “Nếu hôm nay người bị mất thuyền không phải là anh mà là người khác thì sao?”

“Em cũng sẽ dùng cách này để bồi thường người ta à?”

Cố Chi cúi đầu nghĩ, nói: “Nhưng người bị mất thuyền là anh mà.”

Hoắc Đình Sâm: “Thì anh đang hỏi, nếu là người khác, là tàu hàng của người nào đó ở Thượng Hải này thì sao?”

Anh kiên nhẫn đợi câu trả lời của cô.

Cố Chi bối rối, cuối cùng vẫn nói: “Chắc là vẫn bồi thường tiền thôi.”

Hoắc Đình Sâm nghe thế hai mắt sáng lên: “Nghĩa là chỉ có anh mới được bồi thường kiểu này, còn người khác thì không đúng không?”

Cố Chi gật đầu. Cô cũng không rõ vì sao nhưng ngay từ đầu trong lòng cô đã xác định như vậy rồi.

Chắc là do Hoắc Đình Sâm đẹp trai nhỉ. Cố Chi tự cho mình một cái lí do nghe có vẻ thích hợp.

Hoắc Đình Sâm nghe được câu trả lời, trong lòng như có cả một làn gió xuân thổi qua. Khuôn mặt ngày thường đơ như tượng gỗ, nay lại tràn ngập hạnh phúc, dù cho cơ mặt cũng không di chuyển là bao.

Anh che miệng ho nhẹ một tiếng, ra vẻ vô cùng đàng hoàng: “Nếu em đã muốn như vậy thì cứ thế mà làm đi.”

Cố Chi: “Ừ.”

Không hiểu sao, cô cứ cảm thấy có gì đó hơi kỳ kỳ.

Hôm nay, hai người học xong, Hoắc Đình Sâm cũng không đi về như trước.

Cố Chi liền trở nên hồi hộp, nuốt nước miếng một cái: “Hôm, hôm nay luôn hả?”

Hoắc Đình Sâm nhìn cô bằng một ánh mắt kiểu “không phải hôm nay thì em còn muốn đợi đến bao giờ?”.

Cố Chi hít một hơi: “Cũng được.”

Cô dặn lòng không được hồi hộp, chỉ cần một lát là xong ngay đó mà.

Hoắc Đình Sâm thấy Cố Chi đang lo lắng: “Em đang nghĩ cái gì đó?”

Cố Chi bất an mà run rẩy: “Chuyện đó, anh có thể làm nhanh nhanh một chút được không, kiểu như mới đè ra một phát là xong luôn đó.”

Hoắc Đình Sâm: “…………..”

Anh nghiến răng kèn kẹt, nói năng hùng hổ: “Em! Đừng! Có! Mơ!”

Cố Chi mặt mày như khóc đám ma.

Hoắc Đình Sâm nhìn thấy khuôn mặt thê thảm của Cố Chi, cũng tự hoài nghi bản thân: “Em không thích sao?”

Chuyện này, chẳng lẽ cô không có hưởng thụ giống anh sao?

Cố Chi bối rối: “Nói anh cũng không hiểu đâu.”

Là sau cái chuyện ở khách sạn lần trước, trong lòng cô tự nhiên sợ hãi.

Hoắc Đình Sâm lại nhớ tới cái hôm Cố Chi uống say sau đó oán giận với anh, anh cũng biết muốn về sau được ăn quả ngọt thì phải biết điều từ hôm nay, vì thế nói: “Lần này, đều nghe theo ý em có được không?”

Cố Chi lập tức ngẩng đầu: “Thật không đó?”

Hoắc Đình Sâm cười cười: “Thật.”

Cố Chi: “Không được lừa em.”

Hoắc Đình Sâm: “Anh lừa em hồi nào?”

Cố Chi trừng mắt nhìn anh một cái: “Hồi trước cứ lên giường là anh lừa em.” Hồi đó cô còn nhỏ, nên cứ bị lừa suốt. Bây giờ đã hai mươi tuổi rồi nhé, không có đơn thuần nữa đâu.

Hoắc Đình Sâm trán nhăn tít lại, câm nín.

Thôi, đúng là hồi đó anh lừa cô thật, nào là sẽ không đau đâu, nào là thả lỏng đi, nào là chỉ lần này thôi.

Chị Lý hôm nay để ý có chuyện, đến chiều là đã lùa hết người làm ra khỏi biệt thự, chỉ để lại hai người bọn họ.

Không khí không hề tự nhiên chút nào.

Cố Chi lúc này đã tắm rửa xong.

Cô mặc một cái váy ngủ bằng ren màu trắng, toàn thân trắng nõn đáng yêu.

Nhìn qua thấy Hoắc Đình Sâm đang muốn ăn thịt cô tới nơi rồi.

Cố Chi đẩy Hoắc Đình Sâm ra, dùng ánh mắt bảo anh mau đi tắm đi.

Hoắc Đình Sâm cười: “Được.”

Hoắc Đình Sâm đi vào nhà tắm rồi.

Cố Chi ngồi ôm gối, tự nhiên cảm thấy vô cùng bất an, tiếng nước trong phòng tắm vẫn cứ vang lên xối xả.

Bây giờ cô mới phản ứng kịp, hình như tiến độ thế này hơi nhanh quá rồi.

Buổi chiều mới nói là tàu bị hải tặc cướp, buổi tối liền lấy thân đền bù. Có phải là nên đợi thêm mấy ngày nữa, lỡ đâu thuyền về thì sao?

Hoắc Đình Sâm lẽ nào lại không biết chỗ đó có hải tặc? Nếu không thì cớ gì anh lại dặn thuỷ thủ đem theo vũ khí với đồ bảo hộ để làm gì?

Cố Chi nghĩ nghĩ một hồi, Hoắc Đình Sâm lúc này đã tắm xong rồi.

Anh thấy Cố Chi đang ngồi xếp bằng trên giường, mặt mày nghiêm túc trông vô cùng đáng yêu.

Anh tự nhiên cảm thấy hơi chột dạ, có chút không tự tin lắm.

Thuyền bị hải tặc cướp là thật, chuyện này anh không lừa Cố Chi.

Anh cũng chỉ muốn cho cô biết rằng chuyến đi này không dễ dàng gì, để cô biết anh đã vì cô mà hao tổn biết bao nhiêu, cuối cùng sau đó sẽ nói với cô rằng vẫn có thể tìm tàu về lại được, mà có không được cũng không sao, không cần cô bồi thường gì hết, anh cũng không hề trách cô.

Nhưng mà, anh chưa kịp nói hết khúc sau, Cố Chi đã đòi lấy thân ra đền rồi.

Quả nhiên, tới tận bây giờ anh vẫn không theo kịp cách suy nghĩ của cô, anh chỉ dám nghĩ là cô sẽ muốn lấy tiền trả lại anh, ai dè cô lại muốn lấy thân ra gánh nợ.

Anh là đàn ông, một người đàn ông rất bình thường, chưa kể đã lâu rồi chưa được gần gũi người đẹp.

Anh cũng đã muốn từ chối, nhưng khi nghe cô xác nhận chỉ có một mình anh mới được đặc cách này, những người khác cô không thích.

Nghe xong, anh không còn cách nào từ chối được nữa.

Hoắc Đình Sâm hít một hơi, bắt đầu không muốn quản chuyện con tàu kia nữa, mất thì mất thôi, anh không muốn tìm về nữa.

Trong lòng anh nghĩ như vậy, sau đó đi qua ngồi bên cạnh Cố Chi.

Cố Chi hoảng sợ: “Anh, anh tắm nhanh vậy?”

Hoắc Đình Sâm hơi nhướng mày: “Nhanh lắm hả?” Anh còn thấy chậm đây nè.

Cố Chi mặt mày nghiêm trọng: “Hoắc Đình Sâm, em cảm thấy hay là chúng ta đợi một chút đi.”

“Chẳng phải mấy thuỷ thủ của anh vốn đều có kinh nghiệm đi biển hết rồi sao, không thể nào không có kinh nghiệm đối phó với hải tặc được?”

Hoắc Đình Sâm ngẩn người, sau đó nói: “Cố Chi, em đang tính không bồi thường cho anh đúng không?”

“Có đâu!” Cố Chi vội thanh minh. Cô nhìn vẻ mặt bi thương của Hoắc Đình Sâm, cảm thấy người này hẹp hòi gì đâu, có chút xíu cũng không muốn chờ, liền bực dọc ném gối ôm trong người, xua xua tay: “Đền thì đền, nào, tới đi.”

Dù sao cũng là đè một phát xong ngay ấy mà.

Hoắc Đình Sâm cười một chút, nâng cằm Cố Chi lên, tinh tế mà hôn xuống.

Hôn một hồi, hơi thở loạn nhịp.

Cố Chi thở hổn hển, hai tay vắt qua ôm lấy cổ của anh.

Cô đang rướn người lên trên một chút, định tìm một tư thế thoải mái, thì điện thoại ngay đầu giường lại kêu.

Chuông điện thoại vang vọng đánh tan không khí ám muội trong phòng.

Cố Chi vốn đang trầm mê theo cảm xúc, nghe tiếng chuông điện thoại mà tỉnh hẳn: “Nghe điện thoại đi nè!”

Hoắc Đình Sâm bắt lấy mắt cá chân của cô, kéo cô về lại: “Không bắt.”

Cố Chi tức giận: “Hoắc Đình Sâm! Hồi nãy anh nói là nghe theo tôi mà, sao bây giờ lại quên mất thân phận của mình vậy hả!!!”

Hoắc Đình Sâm mặt mày đen xì, nghĩ gọi giờ này chắc là có chuyện, vì thế mới để Cố Chi đi nghe điện thoại.

Cố Chi sửa lại quần áo một chút rồi bắt điện thoại lên: “A lô.”

“Cố tiểu thư.” bên kia là tiếng của Trần Gia Minh: “Xin hỏi Hoắc tổng có đang ở chỗ cô không? Tôi gọi đến văn phòng và nhà riêng nhưng không thấy ngài ấy ở đó.”

Trong phòng vô cùng yên lặng, Hoắc Đình Sâm ở phía sau Cố Chi đã sớm nghe được giọng của Trần Gia Minh rồi, trong lòng tự nhiên có cảm giác không lành.

Cố Chi quay đầu lại nhìn Hoắc Đình Sâm một cái, mặt hơi hồng: “Ừm, anh ấy đang ở chỗ tôi, có chuyện gì không?”

Trần Gia Minh vừa nghe được Hoắc Đình Sâm ở đó, liền kích động: “Có chuyện tốt! Có chuyện tốt đó Cố tiểu thư! Là chuyện tốt!”

Cố Chi qua điện thoại cũng có thể cảm nhận được sự vui vẻ của Trần Gia Minh, liền đem ống nghe kéo ra xa một chút: “Chuyện gì mới được chứ?”

Lúc này, Hoắc Đình Sâm đã mò qua từ hồi nào. Anh ghé vào ống nghe trước mặt, giọng hơi khàn: “Nói đi.”

Trần Gia Minh nghe được tiếng của Hoắc Đình Sâm, liền nói: “Hoắc tổng! Tìm được tàu rồi! Tàu sắp về rồi!”

“Mới nãy vừa nhận được tin báo!” Tàu bị hải tặc tấn công đã là tin của ngày hôm trước rồi, buổi chiều mới báo lại là đã tìm được tàu rồi.

Trần Gia Minh: “Cũng nhờ ngài anh minh, trước khi đi Nam Phi đã dự trù có thể xảy ra sự cố, tuyển chọn thuỷ thủ đoàn rất kỹ, còn mang theo vũ khí nữa. Bọn họ bị cướp tàu xong cảm thấy có lỗi với ngài, nên đã lên kế hoạch tấn công hang ổ của bọn hải tặc, đem cả tàu cả hàng về rồi!”

“Chỉ có hai người là bị thương nhẹ thôi! Chừng nửa tháng sau là hàng đã cập bến Thượng Hải rồi!”

Trần Gia Minh càng nói càng kích động, nước miếng bay tứ tung, kiểu như chỉ cần tưởng tượng đến cảnh đám thuyền viên mà Hoắc tổng nhà anh ta lựa chọn thật kỹ đánh nhau với bọn hải tặc nước ngoài, bọn họ liều mạng như vậy, chẳng phải là bởi vì có một nhà lãnh đạo anh minh sao! Ngài ấy đã dự đoán trước có biến, đã chuẩn bị cho bọn họ tốt cả trăm bề rồi.

Trần Gia Minh kích động xong, sau đó mới chờ nghe tiếng đáp của Hoắc Đình Sâm.

Hoặc khen anh ta mấy câu cũng được.

Nhưng mà anh ta đợi cả mấy phút, bên kia vẫn không có tiếng động gì.

Trần Gia Minh nhịn không được, lại hỏi: “A lô, Hoắc tổng, ngài có đang nghe không?”

Đáp lại anh ta lại là giọng nói vui mừng của Cố Chi: “Đang nghe, thật tốt quá rồi!”

“Đúng vậy thưa Cố tiểu thư.” Trần Gia Minh vẫn muốn biết Hoắc tổng nhà anh ta phản ứng sao, lại hỏi: “Hoắc tổng? Ngài….không vui sao?”

Hoắc Đình Sâm liếc mắt thấy khuôn mặt vì vui mừng mà đỏ bừng của Cố Chi. Cô vô cùng hưng phấn sửa sang lại quần áo, sau đó còn kéo dây lưng cột chặt lại, thậm chí còn thắt thành nơ con bướm.

“Tôi vui lắm.” Anh nói với Trần Gia Minh.

“Đời này chưa bao giờ tôi cảm thấy vui đến vậy.”

“Cảm ơn cậu đã báo cáo kịp thời.”

“Tôi bây giờ vô cùng, vô cùng vui vẻ.”

~ Hoàn chương ~

Truyện Chữ Hay