*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tuyết ở nội biên rơi suốt đêm.
An Du bị giật mình mà tỉnh, nhìn chằm chằm ván giường màu nâu đỏ, nhất thời không rõ mình đang ở đâu. Mùi hương thoang thoảng mù mịt trong phòng, hương thơm rất quen thuộc, giống như đã ngửi thấy ở đâu rồi.
Nhưng cậu không biết cậu đang ở trong giấc mơ kiều diễm, hay đang ở ngoài hiện thực lạnh giá.
"An tiểu thiếu gia đã dậy chưa nhỉ?" "E là vẫn chưa tỉnh đâu."
"Vậy bệnh tình của lão tổ tiên có khỏe lại được không?" "Chẳng lẽ Cô gia thật sự là..."
Đây là hiện thực. Cậu trở mình bật xuống giường, mặt tái mét đẩy cửa sổ ra: "Nói bậy bạ gì đó?"
Người hầu lắm mồm bị dọa cho giật mình, đồng loạt cúi đầu, vâng vâng dạ dạ bảo: "An tiểu thiếu gia, ngài...ngài tỉnh rồi ạ?" "Các ngươi nói anh rể tôi là sao chổi." An Du phồng má, thấp giọng đọc ra những lời mà người hầu đã nói: "Thưa An tiểu thiếu gia, chắc ngài nghe lầm rồi ạ." Người hầu lúng túng đáp: "Tiểu nhân nào dám nói Cô gia là sao chổi ạ?" Nói xong, chỉ lo cậu tiếp tục trách hỏi, nên vội vã kêu: "Lão tổ tiên không khỏe rồi ạ!"
"Không khỏe?" An Du cau mày, " Ý các người là gì?" Người hầu vài ba câu nói lại một lần nữa mọi chuyện đã xảy ra trong đêm: "Chuyện xảy ra vào nửa đêm. Một người hầu trong nhà đã bị giết chết, khiêng vào trong sân, bị Lão tổ tiên bắt gặp. Máu me bê bết, đừng nói chi là Lão tổ tiên, chúng tiểu nhân nhìn mà còn sợ thay!" "Người chết ư?" An Du cũng bị dọa cho giật mình.
"Chứ còn gì nữa ạ? Lão tổ tiên bị dọa cho ngất xỉu tại chỗ, là Cô gia suốt đêm kêu người mời bác sĩ tới khám đấy ạ." "Anh rể mời bác sĩ sao?" Trong lòng cậu nghe thấy lời này, nghĩ tới giấc mơ ấy quả nhiên là mơ, Hoắc Chi Tiêu không ở trong phòng cậu cả đêm, làm sao sẽ—— mặt An Du hơi hồng, ở trước mặt người hầu nên không dám lộ ra quá rõ, ho nhẹ rồi đóng cửa sổ lại: "Các ngươi còn đứng đây làm gì? Mau đi xem bà nội sao rồi."
Kỳ thật, An Du không có để ý nhiều đến sức khỏe của An lão thái thái. Với cậu mà nói, toàn bộ An gia, người thân thiết nhất, chỉ có dì Miêu thôi.
Chung quy An lão thái thái chỉ quan tâm tới con cái của vợ cả, từ nhỏ tới lớn, An Du chưa bao giờ nhận được ánh nhìn tốt từ bà. Thậm chí chủ ý đưa cậu vào Hoắc gia làm vợ kế, cũng là của An lão thái thái.
Nếu mình ở trong hoàn cảnh của người khác, miễn An lão thái thái đối xử tốt với An Du chỉ một phần thôi, thì hiện giờ cậu cũng sẽ không sinh ra cái loại khoái ý tội lỗi này.
Tuy nhiên, thân là hậu bối, vẫn nên tới phòng của lão tổ tiên. An Du đã thay sang một bộ đồ trắng mộc mạc, cuộn tay vào túi sưởi, bà vú già theo bung dù, băng qua nền tuyết đi vào trong viện của An lão thái thái. Hoắc Chi Tiêu đã tới, mặc trên người bộ quân phục màu xanh, giống như cây thông thẳng tắp trên nền tuyết, trên vành mũ tô điểm thêm một vòng tròn đỏ hào nhoáng. Hoắc Chi Tiêu đã nghe thấy tiếng bước chân của cậu: "A Du?"
"Anh rể." Cậu vội vã bước đến gần, "Bên trong...sao rồi ạ?"
"Không tốt lắm." Hoắc Chi Tiêu ăn ngay nói thật, "Vốn dĩ sẽ không trầm trọng, nhưng trước đó Lão thái thái xem kịch quá lâu, đã mệt, lại còn bị hù sợ, e là mất mười ngày cho đến nửa tháng cũng không khá lên được.""Sao lại bắt gặp cảnh tượng xấu đó thế nhỉ?" "Cũng không phải là bắt gặp, mà là Lão thái thái đột nhiên đứng dậy vào nửa đêm, tình cờ gặp phải người hầu đã chết đó." Hoắc Chi Tiêu nhàn nhạt nói: "Thù hằn bình thường, giết thì cũng đã giết, vứt ở trước cửa cũng không có gì hiếm lạ. Chỉ là vận số của Lão thái thái không tốt, sợ là sau này không dám đi bộ về đêm nữa."
Lời mà Hoắc Chi Tiêu nói rất kỳ dị, ngay cả An Du còn nghe ra được vài điểm khác thường, nhưng tâm tư của cậu đặt hết lên người của An lão thái thái trong phòng, muốn nhanh chóng thỉnh an một cái, rồi trở về Hoắc gia.
Cậu thà đối mặt với chị gái điên điên khùng khùng, còn hơn là bằng lòng nán lại An gia nơi mà lòng người chẳng giống nhau.
Viện tử của An lão thái thái náo nhiệt chưa từng có, người ở các phòng đều tới tới lui lui, An Du thậm chí còn nhìn thấy bà vú già hay đi bên cạnh dì Miêu. Cậu kéo Hoắc Chi Tiêu đứng vào trong góc, có một gốc cây mai đỏ ở đó, đang nở rộ: "Anh rể, rốt cuộc An gia đã mạo phạm đến ai vậy ạ?"
Đôi gò má cậu phản chiếu màu đỏ của những cánh hoa. "Vẫn chưa điều tra rõ." Hoắc Chi Tiêu vươn tay, phủi tuyết đọng trên đầu vai An Du, "Đừng sợ, theo anh rể về nhà. Ở Hoắc gia, không ai dám làm tổn thương em." Cậu nhẹ mỉm cười, tay giấu ở trong túi sưởi nắm vào nhau: "Dạ."
Bọn họ đã im lặng được một lúc, đều đang chờ đối phương mở lời. An Du ngoan ngoãn đứng đó, lặng nghe hoa rơi.
"Tối qua nghỉ ngơi tốt không?" Hoắc Chi Tiêu đột nhiên hỏi. An Du sửng sốt, sau đó đỏ mặt, lắp bắp nói: "Dạ...dạ tốt lắm."
Tốt gì chứ? Không có chỗ nào tốt cả.
Trong mơ hay ngoài hiện thực đều là hình bóng của anh rể, hơn nữa anh rể còn dạy loại chuyện đó cho cậu.
Hoắc Chi Tiêu nhìn vành tai đỏ bừng của An Du, đáy mắt hiện lên ý cười, muốn duỗi tay sờ mặt cậu, nhưng lại phát hiện găng tay dính tuyết, thế là thẳng tay tháo ra, lấy ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve gáy của An Du: "Thần sắc không khỏe lắm, hay tối nay nghỉ ngơi ở phòng anh rể nhé." Mặt An Du phừng đỏ.
Hai người bên này nói chuyện với nhau trông như xung quanh chẳng có ai, bên ngoài viện tử có một người thanh niên mặc áo dài nam bước vào. Trán của người này có ba phần giống với An Du, nhưng sinh ra lại có đôi mắt xếch, mũi tẹt, kiểu người xéo xắt trời sinh.
Gã nhìn thấy Hoắc Chi Tiêu và An Du đứng ở trong gốc của viện, lập tức đỏ bừng mặt, chửi bới "Còn ra cái thể thống gì", rồi sải bước lao tới: "Đồ vô liêm sỉ!" Tay nhỏ của An Du vẫn còn đặt trên cổ tay anh rể, đột nhiên hoảng sợ khi nghe thấy câu này. Chờ cậu nhìn kỹ người đó, đôi mắt xinh đẹp lập tức mở to: "Đại ca."
Đây là trưởng tử chính tông của An gia, An lão thái thái cưng đứa cháu ngoan này nhất, An Vinh. An Vinh lớn hơn An Hân 5 tuổi, tiếp nhận phần lớn chuyện kinh doanh của An gia, quanh năm không ở nội biên, hôm nay quay về, đại khái là biết được tin em gái bệnh nặng.
Ngón tay An Vinh trỏ vào chóp mũi An Du: "Hân Nhi vẫn chưa chết, mày đang làm cái gì thế này?" "Đại ca, em và anh rể có lời muốn nói." Mặt cậu đỏ sầm xuống, hao công giải thích: "Anh hiểu lầm rồi." "Hiểu lầm?" An Vinh tức đến mức giậm chân, "Được lắm, mày với hắn đã làm tới nước này... Hắn khắc chết mày thì được, nhưng tại sao lại khắc chết em gái tao!" "Đại ca!" "Tao không phải là đại ca của mày." An Vinh hung dữ đẩy An Du ngã vào trong ngực Hoắc Chi Tiêu, "Cái thứ nam không ra nam, nữ không ra nữ, còn không biết ngượng gọi tao là....a!"
Lời của An Vinh, bị tiếng nạp đạn vào súng lanh lảnh cắt ngang.
Hoắc Chi Tiêu rút súng một cách dứt khoát, lên đạn, chỉa vào mặt An Vinh. Trước mắt An Du hiện lên một tia ánh sáng màu xanh sẫm, khi định thần lại, thì An Vinh đã bị Hoắc Chi Tiêu dọa cho ngồi phịch xuống đất. "Lặp lại lần nữa?" Hoắc Chi Tiêu từ trên cao nhìn xuống An Vinh, ghét bỏ đá cho một cái, bởi vì sợ hãi mà co rúm cả chân.
An Vinh từ đầu đến cuối không dám phản kháng, vì gã nhìn thấy có cái gai (*)ở đằng sau đôi giày bốt quân sự của Hoắc Chi Tiêu lóe sáng trên nền tuyết lạnh giá. Gã biết, nếu mình nói thêm một câu nữa, thì cái gai đó sẽ găm vào người gã. An Vinh tự tưởng tượng, rồi chuột rút tại chỗ.
(*) cái gai nòKhông phải tâm tư của ai cũng đều đặt trên cái gai đó. An Du rúc vào trong ngực anh rể, nhìn tay mang găng tay đen cầm súng ấy, viền mắt đỏ hoe. Từ nhỏ đến giờ, chưa có ai đứng ra bảo vệ cậu cả.
Anh rể là người đầu tiên.
Nhưng bọn họ đang ở trong viện của An lão thái thái, không thể làm ầm ĩ. An Du cụp mắt, đè xuống nỗi rung động trong lòng: "Anh rể, chúng mình về nhà đi."
Hoắc Chi Tiêu thuận thế cất súng, tra súng vào trong bao màu đen bên hông. An Du yên tâm, xoay người nói: "Anh rể, em đi vào phòng nói với Lão thái thái một tiếng." "Được." Hoắc Chi Tiêu gật đầu, "Anh ở bên ngoài chờ em." Nói xong, đưa mắt nhìn theo cậu vào phòng, sau đó nhìn An Vinh lần nữa, ánh mắt thấm đậm vẻ nghiền ngẫm.
Da đầu An Vinh tê dại, nắm chặt cục tuyết lạnh buốt, vặn vẹo mông, khó nhọc di chuyển. "Chỗ mà anh đang nằm, tối hôm qua cũng có người nằm rồi đấy." Tay Hoắc Chi Tiêu đè xuống cái móc gài bằng da trên thắt lưng, lơ đễnh xoa xoa, "Chỉ có điều anh còn nói được, chứ người kia chết rồi."
Dạ dày An Vinh quặn lên cuồn cuộn, nghiến răng nói: "Cô gia, Ngài đại nhân đại lượng, xem em gái tôi..." "Anh cũng muốn chết à?" Hoắc Chi Tiêu lạnh lùng ngắt lời An Vinh, nhấc chân, đạp đế giày lên mặt gã.
Nhục nhã, không cam lòng, căm phẫn... đủ loại cảm xúc dâng trào trong lòng An Vinh, nhưng gã không có cách nào thoát khỏi cái chân trên mặt, thậm chí cũng tránh không được cái gai sắc bén đó.
Bởi vì người đạp gã là Hoắc Chi Tiêu, và cũng là Đại soái tương lai của Phủ soái.
An gia ở trước mặt Hoắc gia, chẳng là cái gì.
"Tôi đưa A Du đi." Hoắc Chi Tiêu ở ngoài phòng nghe thấy tiếng bước chân của An Du, bố thí rút chân về, "Nói với lão thái thái nhà các người, đừng có những suy nghĩ không nên có."
"... Sự việc lần này chính là một bài học." "... A Du là người của tôi, không cần người ngoài thay tôi dạy em ấy biết phải trái."
Hoắc Chi Tiêu nói xong, An Du vừa vặn đẩy cửa phòng của An lão thái thái. Sắc trời âm u, anh rể chắp tay sau lưng đứng ở trong viện, nghiêng đầu thưởng thức hoa mai nở rộ, mà đại ca cậu... vẫn ngồi phịch dưới đất như cũ.
"Đi thôi." Có lẽ đã nghe thấy tiếng bước chân, Hoắc Chi Tiêu xoay đầu, mặt mày lạnh lùng bỗng chốc tan chảy như nước sông của mùa xuân, "Theo anh rể về nhà."
Trong tích tắc, trong lòng An Du như hoa núi nở rộ, gió xuân phơi phới.
*
Sau khi trở về Phủ soái, An Du trông nom chị như thường lệ.
An Hân làm ầm ĩ vài trận, lại trở thành bộ dáng sống dở chết dở như ban đầu, băn khoăn suy nghĩ suốt ngày trên giường.
An Du bắt chuyện mấy lần, nhưng An Hân đều không để ý, cậu cũng không mở miệng nữa, chuyển sang nghĩ ngợi chuyện của mình. Cậu nghĩ về giấc mơ xảy ra ở An gia.
Trong mơ anh rể lại dùng tay giúp cậu, còn để lại dấu răng trên đùi cậu.
An Du nghĩ mà mặt đỏ tía tai, bẹn vẫn cứ nhồn nhột tê tê dại dại, như thể bị anh rể cắn thật vậy. Cậu nhắc nhở bản thân nhiều lần, nó chỉ là giấc mơ, nhưng càng nghĩ, thì cảm giác ở bẹn đùi lại càng rõ rệt. An Du chịu đựng hết lần này đến lần khác, buổi tối lúc đi tắm, cuối cùng cắn răng kiên quyết kéo ống quần lên.
"Á!" Cậu ngã vào trong bồn ngập nước, bị bỏng cũng không thèm để ý, dùng tay chân ngồi thẳng người lại, rồi mềm mại ngả về sau.
Bên trong bẹn đùi trắng nõn thon dài, có hai dấu răng nổi bật. An Du nhắm mắt lại, run rẩy sờ vào—— không đau, chỉ là có hơi ngứa, còn có chút tê.
Là...là anh rể cắn sao? Nếu giấc mơ là thật, vậy anh rể thật sự đã gác chân mình lên vai, sau đó vùi đầu cắn...cắn cho hai cái.
An Du đột nhiên che mặt, xấu hổ òa khóc. Hơi nước mù mịt, dường như nước mắt của cậu chảy xuống hai má nóng hổi bị bốc hơi rồi.
Vốn tưởng rằng là giấc mộng xuân, lại chẳng ngờ cũng tìm được dấu vết ngay cả trong hiện thực. Tay chân An Du bủn rủn, mười ngón tay bám trên mép bồn tắm, không kiềm được run rẩy.
Hai dấu răng nổi bật đó giống như một huân chương. Không phải là giải thưởng vì cậu đã có người đàn ông, mà là nó đã đóng đinh cậu trên cái cột của sự sỉ nhục khi yêu đương vụng trộm. Cậu và người đàn ông của chị đang vụng trộm, còn vụng trộm ở chính trong căn phòng của mình.
Nhưng trong nỗi nhục nhã, An Du vẫn tìm thấy được vui sướng. Trong cuộc đời 17 năm của cậu, chỉ có một chút phóng đãng nhỏ nhoi ở trong lòng đã bị Hoắc Chi Tiêu kích thích. Giờ đây không kiềm được dạng hai chân ra, gác lên hai bên bồn tắm, mê mẩn vuốt ve làn da ấy——
Bình phong trong phòng đột nhiên bị ai đó đập ầm ầm. Tiếp theo, cơn gió lạnh lùa vào trong. Đèn đuốc đong đưa, An Hân mặc chiếc áo phong phanh xuất hiện trong tầm mắt An Du.
Ánh sáng nhấp nháy phản chiếu vào con ngươi u ám của cô, An Du bị dọa chảy mồ hôi lạnh, co rụt vào trong bồn nước, không dám ngước đầu. Nhưng cậu có thể nghe thấy giọng nói khàn khàn của An Hân, như hình với bóng: "A Du, em đã vụng trộm."