An Du ôm chăn, quay lưng về phía bình phong, ánh mắt đang mơ mơ màng màng suy nghĩ. Cậu cảm thấy ở trong phòng hơi nóng, muốn giảm nhỏ lửa ở lò sưởi một chút, nhưng lại không muốn nhúc nhích, có lẽ là vừa mới đi lòng vòng trong phòng, đi nhiều quá, nên thành ra mệt, chỉ muốn cởi áo khoác rồi nằm trên giường thôi.
Bếp lò nhỏ bằng đất sét đỏ, lắng nghe tuyết rơi ngoài cửa sổ. An Du đã rất lâu không có trải qua một cuộc sống yên tĩnh thế này, cậu xoay người, lại nhớ dì Miêu rồi.
Dì Miêu là mẹ ruột của cậu, nhưng cậu chỉ có thể gọi bà là dì, ở sau lưng, cũng chẳng dám gọi mẹ. Bởi vì An Du sợ người hầu lắm mồm họ nghe thấy, đi mật báo cho An lão thái thái, bị lão thái thái trách móc, và người chịu khổ sẽ luôn là dì Miêu. Vợ lẽ chính là như vậy, nếu cậu không thoát ra, thì sẽ phải chịu tủi thân cả đời.
Sau bình phong truyền đến tiếng bước chân quen thuộc. Hoắc Chi Tiêu đã quay trở lại.
"Anh rể?" An Du quay đầu lại, giọng mềm mại nói: "Anh tắt lò sưởi giúp em với."
Hoắc Chi Tiêu cởi quân phục xuống, gỡ hai nút áo sơ mi, khom lưng cầm cái kẹp gắp than, khảy bớt than trong lò: "Nóng à?" "Dạ." An Du dứt khoát nằm nhoài bên giường nhìn anh rể: "Sao đốt nhiều lò sưởi thế nhỉ? Vẫn chưa tới lúc lạnh nhất mà." Hoắc Chi Tiêu khẽ thở dài: "Vùng biên còn lạnh hơn nhiều."
"Vùng biên là nơi thế nào ạ?" "Toàn bọn thổ phỉ."
"Thổ phỉ..." An Du đã từng thấy qua, cậu chớp chớp mắt, vươn tay về phía trước, muốn uống nước. Hoắc Chi Tiêu cầm lấy cốc, ngồi bên giường, cẩn thận đút vào miệng cậu.
An Du uống từng hớp lớn, tay nhỏ nắm lấy găng tay da màu đen của anh rể, ngáp một cái: "Anh rể, muộn rồi, để em ra phía ngoài ngủ."
Phòng ngủ của An Du chia thành phòng trong và phòng ngoài, ở trong giường to, ở ngoài giường nhỏ. Cậu chưa từng nghĩ sẽ đầu ấp tay gối với anh rể lần nữa, nhưng Hoắc Chi Tiêu cũng sẽ không cho cậu ngủ ở giường nhỏ bên ngoài. Chứ đừng nói chi bên ngoài còn không có lò sưởi, cho dù bên ngoài có lò sưởi đi nữa, thì phòng trong còn có hương.
"Anh ngủ bên ngoài." Hoắc Chi Tiêu đè vai An Du lại, ấn cậu nằm xuống giường lần nữa, "Nếu lính cảnh vệ tới tìm anh vào buổi tối, anh ngủ bên ngoài sẽ tiện hơn."
Lý do này rất đường đường chính chính, An Du không có cách nào phản bác được.
Sau khi cậu đợi anh rể đi qua bình phong, không chịu nổi nữa nhanh chóng đạp quần cởi ra, lại gạt phăng áo khoác, chỉ còn chiếc áo mỏng trên người, rồi chui vào trong chăn. Có chiếc đèn bàn kiểu cũ đang sáng ở đầu giường, đèn đuốc ảm đạm, còn kèm thêm tiếng tích tắc tích tắc của quả lắc đồng hồ ở bên ngoài, làm cho người ta mệt mỏi muốn ngủ. An Du híp mắt, nhìn quân phục ở trên giá treo đồ.
Đó là của anh rể treo lên.
Phòng ngủ của cậu có người đàn ông bên ngoài. Còn là người đàn ông của chị.
An Du như ở trên mây, mơ màng nhìn chằm chằm quân phục, không ý thức được đôi mắt đã nhắm lại từ khi nào.
*Hoắc Chi Tiêu nghe thấy tiếng thở hổn hển chứa đựng tiếng khóc nức nở của An Du mới đứng dậy. Anh đặt khẩu súng mình đã lau sáng loáng trong tay xuống, cúi người vén tấm màn cửa màu đỏ sậm lên, lách qua bức bình phòng vẽ đầy chim phượng hoàng, nhìn thấy An Du cuộn tròn một cục trong chăn, hơi run rẩy nhẹ.
An Du vẫn chưa tỉnh, là tác dụng hương của An lão thái thái. đèn đuốc mờ tối, nửa bên gò má cậu vùi vào trong chăn gấm, đuôi mắt đỏ hoe, quyến rũ lòng người.
Hoắc Chi Tiêu nhìn cậu hồi lâu, tay đặt trên dây thắt lưng da, ngón tay thon dài nhẹ nhàng tháo gỡ, nới lỏng thắt lưng, cởi luôn cả quần. Sau đó mở chăn ra, trực tiếp ôm An Du vào trong ngực.
Cơ thể An Du bốc hơi nóng, rịn mồ hôi, chui ra từ trong chăn, lại thấy người anh rể mát lạnh, càng sáp tới dính lên người anh rể.
"A Du?" Hoắc Chi Tiêu ôm siết eo cậu. An Du thở hổn hển khe khẽ, vẫn chưa tỉnh. Hoắc Chi Tiêu thấy hơi tiếc nuối trong lòng, anh muốn cậu tỉnh dậy.
Có điều không tỉnh cũng tốt. Bàn tay Hoắc Chi Tiêu mò sâu vào trong chiếc quần mỏng dính của An Du, vuốt ve cặp mông cong múp của cậu,
Thứ mà được Hoắc Chi Tiêu sờ vào nhiều nhất, là khẩu súng, cho nên hổ khẩu đầy vết chai, nhưng An Du quá mỏng manh, mới chỉ cọ nhẹ chút thôi, là cậu đã đau đến mức uốn éo loạn xạ.
An Du như thế, Hoắc Chi Tiêu lại càng cẩn thận hơn, cố gắng tránh đi những chỗ có làn da non mịn, chỉ sờ vào đùi trong nuột nà.
Sờ mó từng chút từng chút một, chấm mút từng tấc da thịt. An Du là bông hoa mềm mại nhất trên đời, ngay cả lá trên cành đều yếu ớt không chịu nổi. Hoắc Chi Tiêu chưa cởi quần của An Du, chỉ mò tay vào trong, chen vào giữa hai chân rồi vuốt tới vuốt lui. Giọng An Du rên rỉ lúc nhanh lúc chậm, eo nhỏ căng chặt, trong miệng vụng về gọi anh rể. "Anh rể đây." Hoắc Chi Tiêu ngậm lấy vành tai cậu, nhấc cánh tay lên, đầu ngón tay rốt cuộc cũng mò vào trong mật huyệt ẩm ướt.
Hương kích dục không hiệu quả bằng thuốc của Hoắc gia, An Du chỉ róc rách rỉ ra vài giọt nước, lòng bàn tay Hoắc Chi Tiêu sờ vào lỗ nhỏ, thì nó mới ứa nước trào ra ngoài.
Tất nhiên, là chưa đủ. Hoắc Chi Tiêu cau mày mở chăn ra, gác bắp chân thon dài của An Du lên bả vai, cúi người sáp lại gần—— cái miệng nhỏ phấn hồng ướt dầm dề, có lẽ là do có hơi thở nóng bỏng phà lên nó nên không quen, cuối cùng ham ăn đến nổi rỉ nước liên tục. Lúc này Hoắc Chi Tiêu mới hài lòng, đầu ngón tay thon dài như gần như xa xoa xoa lỗ nhỏ thèm ăn mà không biết chán, nhìn thấy dương v/ật nhỏ tinh xảo của An Du, tiện tay với lấy khăn tay, phủ trên lòng bàn tay, tuốt tuốt rất thành thạo, trong tiếng hít thở, An Du đã xuất ra khăn tay, có giọt nước mắt trượt xuống khoé đuôi.
Trong cơn mơ màng, An Du lấy lại được tinh thần: "Anh rể..." "Ừ."
Cậu bỗng thấy an tâm, nghiêng đầu rồi ngủ thiếp đi.
An Du ngủ say, nhưng Hoắc Chi Tiêu lại không ngủ được, anh nắn nắn mắt cá chân nho nhỏ của cậu, lấy một cái khăn tay khác lau nước còn dính trên khe đùi, rồi lại ấn vào cái miệng nhỏ đang ngo ngoe rục rịch.
Sau khi xuất tinh, là lúc mẫn cảm nhất. Tay Hoắc Chi Tiêu vẫn chưa cắm vào trong lỗ, An Du đang mơ, hơi thở chợt dồn dập, bộ ng/ực phẳng phập phồng lên xuống, ngay cả eo cũng bắt đầu hẩy về phía trước.
Hoắc Chi Tiêu không phải là một thiếu niên cái gì cũng không biết, anh biết rõ An Du muốn gì. Nhưng vẫn chưa phải lúc.
Đáy mắt Hoắc Chi Tiêu lướt qua cảm giác u ám, nhấc chân An Du lên càng cao, tập trung chơi đùa lỗ huyệt mềm ướt. An Du còn quá non trẻ, nếu không chăm sóc dạy bảo, sau này khi trở thành người của anh, sẽ chịu khổ không nổi.
Anh cũng chỉ dịu dàng với một mình cậu. Cái lỗ nhỏ quen miệng mút lấy đầu ngón tay Hoắc Chi Tiêu, nhẹ nhàng nút nút.
Hoắc Chi Tiêu nhớ lại lúc trước không lâu, khi ngồi xem kịch, An Du sáp lại gần anh, đôi môi mềm mại hé mở, khi nói, còn nhìn thấy cả đầu lưỡi ẩn núp sau hàm răng trắng như ngọc trai, di chuyển một cách linh hoạt.
Anh có ham muốn đối với cậu, nhìn thấy cái gì, cũng đều là sắc dục.
Nhưng An Du vẫn cứ khăng khăng không hiểu gì. Cậu không biết khi mình dựa sát vào anh rể, cổ áo lỏng lẻo, hở ra cái gáy trắng như tuyết; không biết khi mình được anh rể bế, ống quần chồng lên nhau, hoàn toàn lộ ra mắt cá chân tinh xảo.
Cái gì cậu cũng không biết. Cậu chỉ biết dùng đôi mắt không chút tạp chất ấy, nhìn sang một cách đầy lưu luyến, ở trước mặt anh, lanh lợi gọi một tiếng "anh rể."
"A Du..." Ngón tay Hoắc Chi Tiêu đột nhiên đâm sâu vào huyệt đạo.
Trong giấc mơ An Du hoảng sợ hét lên, chân trên vai anh rể liều mạng lắc lư, giống như muốn thoát khỏi đầu ngón tay đang đâm thọc giữa hai chân. Hoắc Chi Tiêu vẫn không bị lay động. Trên mặt người đàn ông bao phủ một cảm giác lạnh lẽo, mặc kệ cậu đang vùng vẫy, đầu ngón tay nhầy nhụa nước, không hề có ý định dừng lại. Anh muốn cậu tỉnh dậy—— tỉnh dậy để nhìn xem người đàn ông mà cậu luôn miệng gọi "anh rể" muốn làm cái gì nhất. Anh càng muốn cho An Du biết rằng, nếu anh không bằng lòng, thì cho dù Hoắc đại soái đứng trước mặt, cầm súng chỉa vào đầu anh, thì anh cũng sẽ không vụng trộm với cậu.
Hoắc Chi Tiêu say đắm An Du người chảy cùng một dòng máu với An Hân. Và cũng chỉ say mê một mình cậu mà thôi.
Đáng tiếc An Du khóc đến thở không được, cuối cùng vẫn chưa bừng tỉnh khỏi giấc mộng. Hoắc Chi Tiêu dần dần bình tĩnh lại, từ từ rút ngón tay ra, cúi người hôn lên môi cậu. An Du không có phản ứng, thậm chí còn thè đầu lưỡi lưu luyến liếm khóe miệng anh rể. Hôn môi là anh rể dạy, cho dù cậu mất nhận thức, thì vẫn có thể áp dụng được.
Hoắc Chi Tiêu không chút dè dặt quấn lấy đầu lưỡi nhỏ ngay môi mình, bá đạo mút mát, chờ đến khi An Du khó thở hơi co giật, mới nhả lưỡi cậu ra. Mùi hương trong phòng càng thêm nồng nặc, Hoắc Chi Tiêu thả chân An Du xuống, nằm bên cạnh cậu, dùng lòng bàn tay tàn nhẫn xoa xoa lỗ huyệt vài lần, sau khi xoa cho rỉ đầy nước, tâm tư cũng hơi rục rịch.
Nhưng A Du bé bỏng của anh vẫn quá sạch sẽ, trông chẳng giống như đã có người đàn ông của mình tí nào. Anh muốn lưu lại dấu vết cho cậu.
Hoắc Chi Tiêu lại gượng dậy lần nữa, banh chân An Du ra —— có ánh nước còn đọng giữa kẽ mông, lỗ nhỏ mềm rục nhát gan ngo ngoe, giống như nụ hoa chớm nở. Hoắc Chi Tiêu sáp tới càng ngày càng gần, đôi mắt cứng rắn nhìn chằm chằm chỗ đó, nhìn nụ hoa co bóp nhiều lần, cánh hoa rỉ nước khép chặt, sau đó từ từ hộc nước ra ngoài——
Khí nóng thổi qua, làm hoa xuân nở rộ, nụ bỗng trổ thành hoa, nước bắn tung tóe dính vào môi Hoắc Chi Tiêu.
Anh im lặng cười, vùi đầu vào cái lỗ ướt nước, hung hăng gặm cắn đùi trong của An Du. "Của anh." Hoắc Chi Tiêu thấp giọng thở ra, như con sư tử sẽ bạo phát bất cứ lúc nào. Trên làn da trắng sứ đột nhiên nổi lên dấu răng, chi chít những dấu đỏ. Hoắc Chi Tiêu vẫn chưa hài lòng, lại cúi đầu, cắn thêm cái nữa.
Hai hàng dấu đỏ trộn lẫn vào nhau. Trước khi thành hôn, A Du của anh cũng xem như đã có người đàn ông của mình rồi.
Sau khi hằn lại dấu vết, Hoắc Chi Tiêu cuối cùng cũng chịu đứng dậy. Người đàn ông lười biếng mặc quần vào, mở hé cửa sổ, chẳng những để xua tan bớt đi mùi tanh ngọt trong phòng, cũng là để kêu lính cảnh vệ ở bên ngoài mang nước nóng vào.
Tắm rửa thì không tắm được, nhưng vẫn có thể lau sơ một chút. Hoắc Chi Tiêu vắt ráo khăn, lau sạch sẽ đùi trong cho An Du, rồi mặc quần, nhét cậu vào chăn khi cậu còn đang say giấc.
An Du thì thoải mái rồi, nhưng Hoắc Chi Tiêu vẫn chưa bắn. Có điều sự nhẫn nại của anh rất bền, chỉ nắm cổ tay An Du, đè bàn tay nhỏ xuống đ/ũng quần xoa xoa hai phát, rồi đứng dậy đi ra ngoài.
Một lúc sau, ngoài phòng truyền tới giọng nói tận lực hạ thấp của Hoắc Chi Tiêu: "An lão thái thái đã thấy chưa?" Lính cảnh vệ đáp: "Đã thấy."
"Thế nào?" "Bị dọa ngất xỉu hai lần, được người của chúng ta cứu lấy." "Mạng vẫn còn cứng lắm." "Gia, người của An gia cầu xin chúng ta khiêng người chết đi." "Không cần quan tâm." Hoắc Chi Tiêu cười lạnh: "Dạy cho bọn họ một bài học."
Giọng nói ngày càng nhỏ xuống. An Du hé nửa mắt cuộn tròn trong chăn, mơ màng nhìn quân phục trên giá treo đồ biến mất—— cậu nhớ quần áo của anh rể rõ ràng treo ở đó cơ mà.
—— Chẳng lẽ anh rể cả đêm không về? Cậu giật mình, nhưng cơn buồn ngủ lại ập đến, trước khi khép mắt, cảm giác đùi mình hơi tê tê, còn hơi đau.
Có lẽ là ảo giác thôi... An Du xoay người, tay nhỏ gãi gãi bẹn đùi, đột nhiên bị đau làm tỉnh ngủ.
"Anh rể..." Trong mắt An Du rưng rưng nước mắt, đáng thương kêu lên: "Anh rể!"
Tiếng bước chân dồn dập nhanh chóng đến bên giường cậu. An Du tủi thân vô cùng: "Đau quá."
"Đau ở đâu?"
"Chân...chân." Cậu kéo lấy tay anh rể, không quan tâm người đàn ông còn mang găng tay, trực tiếp chạm vào bẹn cậu, "Anh rể, có phải em bị mũi chích không?"
Hoắc Chi Tiêu căng chặt quai hàm, dỗ dành bảo: "Đừng sợ, anh rể xoa giúp em." "Anh rể..." An Du không quá tỉnh táo, nghe thấy câu này, không nhận ra có gì là lạ, vẫn an tâm khép mắt lại, ngay lập tức chìm vào giấc ngủ.
Hoắc Chi Tiêu nhíu mày, bất lực cởi găng tay, nhẹ nhàng vỗ vỗ cái mông lộ ra ngoài chăn.
"Mới có như thế mà đã đau rồi, sau này lúc anh rể thương em, thì làm sao đây?"