Tần Hoài An vừa dụng một tay vặn nắp chai, vừa trả lời cô ấy: “Hôm nay chị đi xem nhà, buổi chiều xem hai căn nhà nữa thì không có chuyện gì nữa rồi. Có chuyện gì sao?”
“Xem nhà sao?” Ôn Nhã Ly sững sờ, sau đó mới ngộ ra: “Chị muốn định cư ở Hải Lam à?”
KG Ngay lúc đó tài xế cũng gọi đến, Tần Hoài An nói với Ôn Nhã Ly rồi chuyển cuộc gọi.
Sau khi lên xe cô mới tiếp tục nói với Ôn Nhã Ly về chuyện đó.
“Thiên Nam đang ở Hải Lam thì đương nhiên chị cũng muốn ở lại đây. Hơn nữa, tạm thời chị cũng không muốn đi đến nơi nào cả. Đợi khi nào tìm được nhà thì chị cũng sẽ tìm một công việc ổn định. À phải rồi, em vẫn chưa nói rõ, em tìm chị có việc gì thế?”
“Chuyện em muốn nói với chị cũng liên quan đến nhà cửa!” Ôn Nhã Ly mỉm cười, đề nghị: “Chị Hoài An, chị đừng tìm nhà nữa, dọn đến ở cùng em đi. Dẫu sao thì giá nhà đất ở Hải Lam bây giờ cao lắm, một mình chị thuê nhà thì tiền thuê cũng đắt lắm.”
“Như vậy không ổn lắm đâu.” Tần Hoài An thở dài nói: “Mặc dù chị và Trương Nhược Phi là bạn bè của nhau, nhưng trong nhà vẫn còn bố mẹ anh ấy nữa. Lần này chị quyết định định cư ở Hải Lam rồi, cũng không thể ở đậu nhà người khác mãi được.”
“Em có bảo chị đến nhà họ Trương ở đâu!” Ôn Nhã Ly cười nói: “Em bảo chị đến sống cùng em mà!
“Em…” Tần Hoài An chợt nghĩ ra: “Em đã dọn ra khỏi nhà họ Trương sao? Chuyện khi nào vậy?”
“Thật ra em đã muốn chuyền ra từ lâu, nhưng mãi vẫn chưa lo xong nhà” Giọng của Ôn Nhã Ly bắt giác trầm xuống, như thể đang suy nghĩ điều gì đó.
Nhưng sau đó cô ấy bình thường trở lại nay: “Hôm nay em vừa mới chuyền vào, gọi điện cho chị là định mời chị đi ăn một bữa. Không ngờ lại trùng hợp như vậy, chị cũng đang xem nhà. Hay là đừng đi xem nữa, sau này cứ đến ở chung với em đi. Chị Hoài An à, em rất vui khi được ở cùng với chị đấy!”
“Để chị suy nghĩ nhé!”
Ôn Nhã Ly mời Tần Hoài An đến nhà mình ăn trưa.
Căn nhà Ôn Nhã Ly mới mua là một biệt thự thương mại.
“Cũng may là em mua sớm, nếu không với giá cả hiện tại của Hải Lam thì chắc Chấn là em không kham nổi.” Ôn Nhã Ly thở dài, sau đó nhiệt tình kéo Tần Hoài An vào tham quan.
Tần Hoài An nghe cô ấy nói vậy, lại nhớ tới những lời Thiên Nam đã nói thì không khỏi mỉm cười.
Có vẻ như muốn mua một căn nhà ở Hải Lam cho riêng mình thì cô phải nhanh chóng kiếm tiền mới được. Nếu không tiền lương của cô sẽ không theo kịp tốc độ tăng giá của nhà đất.
Căn biệt thự có hai tầng rưỡi, tầng một được Ôn Nhã Ly thiết kế làm phòng làm việc cá nhân, dùng để tiếp khách hàng và triển lãm tác phẩm.
Dẫu sao, hiện nay cô ấy cũng là nhà thiết kế thời gian cho trẻ em có uy tín nhất trong thế hệ trẻ. Cô đã thành lập một studio cá nhân của riêng mình, không cần phải đến công ty làm việc và nhận đơn trực tiếp.
Tầng hai là nơi ở: ba phòng và hai nhà vệ sinh.
Tầng trên cùng là phòng trà. Còn có một vườn hoa ngay ban công.
“Chị Hoài An, một mình em vốn không thể ở hết căn nhà lớn như vậy được. Hơn nữa có nhiều đồ linh tinh như vậy, mà em lại không thích thuê người làm nên chỉ đành tự mình làm. Chỉ mỗi việc dọn vệ sinh thôi cũng mệt rã rời rồi. Chị mà đến ở cùng thì vừa hay có thể giúp đỡ em một phần việc nhà.”
Ôn Nhã Ly cười híp mí và nắm lấy tay Tần Hoài An nói.
Dưới sự mời gọi ân cần của cô ấy, cuối cùng Tần Hoài An cũng đồng ý đến sống cùng.