Chương
“Cô Tần, đây là cô giáo Mạc từ Sở giáo dục Minh Thành được bà cụ Chử đặc biệt mời đến. Từ nay về sau cô ấy sẽ là gia sư của cậu chủ nhỏ.”
Chú Minh giới thiệu sơ về thông tin của cô giáo này: Tốt nghiệp ở một trường đại học danh tiếng quốc tế, chuyên ngành tâm lý và hành vi trẻ em. Có kinh nghiệm năm làm công tác giáo dục mầm non, là giáo viên cho trẻ em được đánh giá cao nhất trong ngành.
“Sao đột nhiên chúng ta lại thuê một giáo viên cho Thiên Nam…”
Tần Hoài An không có ý kiến gì về trình độ của người khác, chỉ là có hơi ngạc nhiên.
Không đợi chú Minh giải thích, cô giáo Mạc đã đỡ gọng kính và chủ động giải thích: “Cô Tần, chuyện là như thế này. Giờ đây cậu chủ nhỏ đã lên ba, là thời điểm tốt nhất để phát triển trí óc và hành vi của trẻ.
Bà cụ Chử dự định gửi cậu chủ nhỏ đến trường mẫu giáo Luis.
Chắc cô cũng biết rằng đây là trường mẫu giáo hàng đầu cả nước, tiêu chuẩn tuyển sinh cũng được xem là khắt khe. Bởi vì cậu chủ nhỏ đã bỏ lỡ thời gian ghi danh khai giảng, nên bà cụ Chử đã giao cho tôi phụ trách khóa học bù bài cho cậu chủ nhỏ. Tránh để khi nhập học cậu chủ nhỏ không theo kịp tiến độ bài giảng ở trường.”
Những gì cô giáo Mạc nói khiến Tần Hoài An không nói nên lời.
Quả thực thằng bé đã đến tuổi đi học. Hơn nữa nhà họ Chử còn cho nó theo học cũng là ngôi trường tốt nhát, giáo viên giỏi nhát… Đương nhiên cô không có gì để nói rồi.
“Vậy nhờ cô rồi.” Sau khi nghĩ ngợi xong, Tần Hoài An nhìn cô giáo Mạc rồi gật đầu.
Chỉ là việc giáo viên đến đột ngột như thế khiến Thiên Nam cảm thấy không được thoải mái lắm. May là trước giờ cậu bé vẫn luôn ngoan ngoãn nghe lời. Sau khi nghe Tần Hoài An an ủi vài câu thì cậu bé cũng ngoan ngoãn đi theo giáo viên vào phòng sách.
Tần Hoài An không đi cùng. Cô chỉ đứng ngoài ngoài cửa sổ nhìn Thiên An học bài.
Bởi vì cô giáo Mạc nói rằng cô mẹ của bé, nếu như cô ở bên cạnh thì sẽ làm ảnh hưởng đến việc học của thằng bé.
Tần Hoài An nhìn dáng vẻ chăm chú lắng nghe cô giáo Mạc giảng bài của Thiên Nam, cảm thấy rất hài lòng.
Với sự theo sát và chỉ dẫn của giáo viên, cho dù sau này cô không ở bên cạnh Thiên Nam thì cũng không cần phải lo lắng.
Nghĩ đến đây, Tần Hoài An cuối đầu nhìn xuống điện thoại, vẻ mặt đột nhiên thay đổi.
Chết rồi, sắp đến giờ hẹn xem nhà rồi! Cô phải nhanh chóng ra ngoài.
Tần Hoài An quyến luyến nhìn con trai một lần nữa rồi xoay người bước đi không chút do dự.
Vào buổi sáng, Tần Hoài An đã đến xem bồn căn nhà. Cô bỏ ra ba triệu để xem phòng, nhưng kết quả lại không như ý muốn.
“Giá nhà tăng vùn vụt thì không nói rồi, đến giá nhà thuê cũng tăng cao như vậy…” Tần Hoài An cảm thầy tiếc cho ba triệu đã bỏ ra vô ích nhưng cô cũng không còn cách nào khác, chỉ đành than thở có được một nơi nương thân ở thành phố lớn này quả thực không phải là điều dễ dàng.
Cô đứng trên đường chờ xe, mở nắp chai nước khoáng uống một hớp hòng làm mát cỗ họng khô khốc vì nãy giờ mãi bận nói chuyện với người môi giới.
Lúc này, chuông điện thoại của cô vang lên.
Tần Hoài An nghĩ đó là cuộc gọi của tài xế trực tuyến, nhưng khi nhìn tên thì người gọi lại là Ôn Nhã Ly.
“Chị Hoài An, hôm nay chị có rảnh không?”