Không biết dạo này Tú Di có việc gì muốn gặp ông Tần nên thường xuyên ghé thăm nhà ông. Nhưng mỗi lần qua đều không thấy ông đâu chỉ toàn gặp mẹ con bà Lý. Tú Di vốn đã ghét mẹ con bà ta nhưng suốt ngày đụng độ lại càng khó chịu hơn cả. Hôm nay là một buổi chiều cuối tuần, chắc chắn ông có ở nhà nên từ trưa Tú Di đã ra ngoài, ghé siêu thị mua một ít nguyên liệu để sang nấu ăn lấy lòng ông Tần. Vừa mới h chiều cô ta đã đến biệt thự. Như thường lệ dì Phúc vẫn ra mở cửa, gật đầu chào lễ phép.
"Cô Tú Di."
"Ông có ở nhà không?", Tú Di hỏi thẳng.
"Ông ra ngoài chưa về. Cỡ tiếng nữa là về ạ."
Tú Di gật đầu rồi nói dì Phúc tránh sang một bên cho cô ta vào nhà. Hai tiếng nữa mới về sao? Càng tốt, đủ thời gian để cô ta nấu ăn, cô ta nhất định sẽ nấu những món ăn ngon để ông Tần phải tấm tắt khen, như thế càng có lợi cho cô ta hơn. Tú Di vào phòng bếp, để những bịt nilon lên bàn sau đó quay lại bảo với người giúp việc.
"Các cô rửa sạch rồi để ráo đi, lát tôi quay lại nấu. Nhớ phải rửa sạch đấy."
Người làm vâng dạ rồi tiến đến làm ngay. Tú Di quay lại phòng khách nhìn xung quanh. Đã ba năm, cô về làm dâu đúng ba năm, cũng không ít lần vào căn biệt thự này nhưng đứng trước vẻ lộng lẫy đầy sang trọng của căn nhà, cô ta vẫn không thể nào không dừng việc thích thú và momg muốn được sở hữu nó. Tú Di thấy cô ta cũng sáng suốt khi giành lại vị trí này, nếu để Khả Di hưởng hết thì có phải là quá bất lợi sao. Suy đi nghĩ lại nãy giờ, hình như cô ta thấy thiếu thiếu. Quái lạ, bình thường Tú Di về sẽ có hai mẹ con kia lắm lời nhưng sao hôm nay lại yên tĩnh thế kia? Tú Di đưa tay vẫy một người làm lại hỏi thăm.
"Mẹ con bà Lý đâu?"
"Dạ đi mua sắm rồi ạ.", người làm lễ phép.
"Đi lâu chưa?"
"Dạ mới được hơn nửa tiếng thôi."
Tú Di gật đầu rồi ra lệnh cô người làm rời đi. Đối với bà ta thú vui nhất là mua sắm, mới đi nửa tiếng thì chắc phải - tiếng sau mới về đến nhà. Được, hôm nay nhà này vắng người cô ta sẽ tranh thủ đi tham quan một chút vì dù sao cô ta trước giờ chỉ vào đúng phòng là phòng khách và phòng ăn. Dạo một vòng quanh nhà, Tú Di bị choáng ngợp với sự đắt đỏ của căn nhà, căn nhà của ba mẹ cô trước đó cô ta đã thấy to rồi nhưng sau khi đi xem nhà này thì cô ta biết căn nhà ba mẹ chỉ bằng phòng khách của căn biệt thự này thôi. Thật may mắn khi có hôn ước với gia đình này, cả cuộc đời Tú Di từ nay sẽ được sống trong xa hoa, không cần phải bận tâm gì nữa. Khoan, căn phòng đó...là phòng sách của ông Tần? Trước giờ nghe người làm nói ông ấy cấm ai vào phòng ông, dù không khoá cửa nhưng trước mệnh lệnh đó không ai không dám không nghe lời. Tú Di từ từ đi đến trước cửa phòng, đưa mắt qua lại như để tránh né ánh mắt của mọi người. Sau khi xem xét không có ai, cô ta mở cửa bước vào. Trời đất ơi, một căn phòng to lớn ngoài sức tưởng tượng của cô ta. Tất cả đều là kệ sách, chỉ có một chiếc bàn lớn nằm ngay trung tâm. Cô ta đi đến từng kệ sách một, bàn tay mò mẫm mọi thứ và chỉ muốn thét lên thật to trước sự xa xỉ này. Từng kệ từng kệ cho đến khi cô ta dừng lại ở kệ sách đối diện bàn làm việc bên tay phải. Cô ta đưa mắt nhìn bao quát nhưng rồi dừng lại trên một cuốn sách kì lạ. Tất cả cuốn sách ở đây đều có tiêu đề nhưng cuốn này lại không. Tú Di đưa tay lấy xuống, cô ta bất ngờ phát hiện đây không phải là cuốn sách mà chỉ là chiếc hộp gỗ được nguy trang thành cuốn sách mà thôi. Tại sao vậy? Chẳng lẽ có điều gì đặc biệt hay sao? Tú Di tò mò mở ra, bên trong chỉ là một cuốn nhật kí thông thường. Cô ta hiếu kì mở ra đọc, từng dòng chữ trên đó làm cô ta kinh ngạc, mắt mở to, tay trái cô tay đưa lên che miệng mình.
"Bà chủ mới về ạ."
Tiếng người hầu bên ngoài vang lên làm Tú Di giật mình, cô ta vội đóng lại cuốn nhật kí, sắp xếp mọi thứ như ban đầu, điều chỉnh cảm xúc của mình trở thành thường ngày rồi tìm cách rời khỏi căn phòng. Tất cả người làm đều ra chào bà Lý, xách những chiếc túi "thành quả mua sắm" của bà ta nên Tú Di mới lẻn ra ngoài được. Cô ta đi vòng vào nhà bếp đi ra như thể từ đó bước ra vậy.
"Chào bà.", Tú Di tự nhiên lên tiếng chào.
"Tôi có nghe lầm không? Cô chào tôi à?", bà Lý không tin vào những gì mình nghe thấy liền cười lớn.
"Thành quả mua sắm không tệ.", Tú Di đưa mắt nhìn những chiếc túi mà người làm đang cầm trên tay.
"Đừng đánh trống lãng nữa. Hôm nay lại qua lấy lòng à?", bà Lý khoanh tay đưa mắt nhìn Tú Di.
"Bị bà đoán trúng rồi."
Tú Di đáp lời rồi quay lại nhà bếp, mặc kệ bà Lý. Nhưng bà ta vốn không phải là người dễ từ bỏ, bà ta liền đi theo sau Tú Di và nói những lời khó nghe như thường ngày.
"Nấu món gì đấy? Chậc chậc, ông bị dị ứng với tôm lại còn mua tôm, ông rất ghét salad trộn kiểu tây lại còn định làm món đấy. Haizzz, phen này phí sức rồi.", bà Lý đảo mắt nhìn qua những nguyên liệu mà Tú Di mua rồi lên tiếng chê bai.
"Tránh ra một chút, yên tâm tôi sẽ không để ông thất vọng đâu.", Tú Di nói rồi đẩy đẩy người bà Lý ra.
"Mẹ ơi con đói quá có gì ăn không?", Minh Châu từ trên lầu đi xuống, vào nhà bếp kêu réo gọi bà Lý vì đói.
"Đừng lo con gái, hôm nay có người đến nấu thuê nên con sẽ có đồ ăn ngay thôi.", bà Lý cố tình nhấn mạnh hai chữ nấu thuê nhằm hạ danh dự Tú Di.
"Vậy à? Vậy ráng nấu ngon ngon một chút đấy.", Minh Châu cười khảy.
Ngay lúc Minh Châu cùng bà Lý định rời đi thì đột nhiên từ đằng sau có một thau nước tạt lên người bọn họ. Hai mẹ con họ bất ngờ quay lại, giờ đây trên người họ ướt đẫm, đôi lúc còn thấy vài cọng râu tôm còn sót lại do lúc nãy người làm rửa chưa kịp đổ đi. Hai mẹ con bà Lý hét lớn, mặt đỏ bừng bừng, đôi mắt tức giận nhìn Tú Di đang đứng cười hả hê trước mặt.
"Con khốn, mày làm gì đấy hả.", bà Lý la ầm lên.
"Chị đang làm gì thế hả?", Minh Châu cau có đưa tay phủi phủi những cọng râu tôm trên người, quay sang bà Lý la ó.
"Mẹ ơi tanh quá, chị ta sao dám...", Minh Châu tức giận nói không nên lời.
Bà Lý nổi giận đùng đùng đi đến trước mặt Tú Di, gương mặt đầy căm phẫn nhìn cô ta. Chết tiệt bà ta chưa bao giờ bị mất mặt như thế, lại con bị đổ thứ nước tanh tưởi này lên người. Con Tú Di đáng chết này, tao sẽ không tha cho mày đâu.
"Mày biết mày đang làm gì không hả?", bà Lý gằn từng chữ.
"Đó là cái giá của hai chữ "nấu thuê". Bà nên nhớ tôi cũng là người trong nhà này, không phải là bọn người làm kia để bà nói câu đấy.", Tú Di hất mặt, cô ta ghét nhất ai xem thường mình. Mẹ con bà Lý cô ta đã nhịn lâu rồi, hôm nay nhất định phải dạy cho bọn họ một bài học.
"Mày..."
Bà Lý la lớn rồi đưa tay lên định tát Tú Di nhưng bị cô ta bắt lấy, kéo người bà ta lại gần mình, giọng Tú Di bỡn cợt cùng khinh bỉ, gương mặt tỏ vẻ khó chịu trước mùi tanh đó.
"Ôi trời đất ơi sao lại tanh thế này? Cả đời tôi chưa thấy một người nào hôi tanh đến thế."
Nói rồi Tú Di hất tay, bà Lý đứng không vững liền chới với ngã xuống đất. Ngay lúc ấy từ đằng xa có một giọng nói già dặn vang lên làm Tú Di đứng hình.
"Có chuyện gì mà ồn thế hả?"
Tú Di thấy thế liền tự tay tát một phát thật mạnh vào gương mặt mình rồi giả vờ ngã xuống đất bên cạnh chỗ bà Lý vừa mới cố gắng đứng dậy, khóc thút thít.
"Có chuyện gì?"
Ông Tần đi vào liền thấy cảnh tượng rối rắm trong nhà bếp: mẹ con bà Lý đứng xoay lưng lại phía ông còn trước mặt ông là Tú Di đang ngã ngồi xuống đất, xung quanh vẫn còn những vũng nước tanh tưởi cùng những cọng râu tôm còn xót lại. Tiếng khóc của Tú Di có vẻ rất uất ức cùng tủi nhục.
"Tú Di, cháu bị sao vậy?", ông Tần đẩy hai mẹ con bà Lý ra rồi chống gậy đi đến chỗ Tú Di hỏi thăm.
"Ông ơi, cháu...", Tú Di vẫn khóc thút thít.
"Nói ông nghe, cháu bị làm sao?", ông Tần đưa tay xoa đầu Tú Di.
"Ba à, chuyện là...", bà Lý bắt đầu thấy không ổn, chắc chắn là con Tú Di đó giở trò nhằm hãm hại mẹ con bà.
"Cô im mồm. Đây không phải là lúc mà cô được mở miệng.", ông Tần tức giận quát bà Lý.
"Ông ơi đừng quát dì Lý, lỗi là ở cháu...", Tú Di nấc lên từng tiếng trông rất thực.
"Có chuyện gì?", ông Tần tiếp tục hỏi.
"Lúc nãy cháu định đem thau nước rửa tôm đi đổ, nhưng cháu sơ ý quá làm đổ vào người mẹ con dì cho nên....", Tú Di kể trong làn nước mắt.
"Cho nên bà ta tát cháu và đẩy cháu ngã như thế này à?", ông Tần nhìn gương mặt hiện rõ năm ngón tay trên mặt Tú Di rồi quay mặt lại liếc bà Lý.
"Ba à không phải vậy đâu, nó đang diễn kịch đấy ba đừng tin.", bà Lý liên tục phủ nhận nhưng đáp lại bà đều là ánh mắt nghi ngờ của mọi người xung quanh.
"Ông à mẹ cháu nói đúng đấy, cháu có thể làm chứng ạ.", Minh Châu cũng đứng ngồi không yên liền nói giúp mẹ mình.
"Mẹ con không bênh nhau chứ chẳng lẽ vạch trần nhau à?"
Ông Tần chán ghét liếc nhìn mẹ con bà Lý, đỡ Tú Di đứng dậy rồi rời đi. Ngay lúc vừa đi qua bà Lý, Tú Di liền nhếch môi cười với ánh mắt đầy thách thức cùng mãn nguyện, có lẽ vở kịch của cô ta rất nhập tâm và mọi người đều tin vào nó. Sau khi tắm rửa sạch sẽ cùng bôi thuốc lên mặt, Tú Di chào thưa rồi ra về. Cô ta biết ý về sớm để ông Tần còn giải quyết hai mẹ con bà ta nữa. Tú Di với cảm giác chiến thắng ra về, mặt cười mãn nguyện. Nhưng sau đó liền thay vào gương mặt suy tư nghĩ ngợi. Rốt cuộc những gì ghi trong cuốn nhật kí đó là đúng hay sai? Cô ta nên làm gì tiếp theo nếu như đó là sự thật? Động não nào Di ơi, mày đã đi đến bước này thì không thể mất tất cả được, phải có cách, phải có cách...