Từ sáng sớm Ân Vương Hoàng đã ra khỏi cửa, không để lại bất cứ lời nhắn nào với Khả Di. Khả Di mệt mỏi mở mắt, bàn tay để sang phần giường còn lại, hơi ấm ấy vẫn còn. Tối hôm qua nhờ anh mà cô ngủ rất ngon, hơi ấm từ anh như sưởi ấm cô biết bao đêm lạnh lẽo trước đây vậy. Không, Khả Di, mày không được nghĩ vớ vẩn, anh ấy là chồng của chị mày, mày và anh ấy đã cắt đứt từ ba năm trước rồi. Mày không thể là một con hồ ly, một tiểu tam hèn mọn đi phá hạnh phúc gia đình người khác được. Trong lúc còn mơ hồ suy nghĩ, điện thoại Khả Di bỗng reo lên.
"Alo?", Khả Di nghe máy.
"Anh đây. Chiều nay anh có hẹn đột xuất, em gặp anh và trưa nay được không?", là Phúc Nguyên gọi đến.
"Uhm... trưa nay...", Khả Di ấp úng.
"Sao vậy? Em có việc bận à?"
"Thật ra là trưa nay em hứa với Bảo Bối sẽ rước nó đi học về, chở nó đi ăn gà rán. Nếu mà anh hẹn trưa nay thì có lẽ không được rồi."
"Hay anh sang đón mẹ con em rồi mình cùng đi ăn và nói chuyện. Em thấy sao?", Phúc Nguyên vừa nghe đến Bảo Bối liền vui vẻ ngỏ lời đi cùng mẹ con cô. Anh rất thích Bảo Bối, coi thằng bé như con ruột của mình vậy.
"Em sợ có thằng bé thì sẽ nói chuyện không tiện."
"Không sao. Em yên tâm đi, Bảo Bối mới có tuổi thôi nó sẽ không hiểu gì đâu.", Phúc Nguyên bật cười. Là do Khả Di quá đề cao Bảo Bối hay thật sự thằng nhóc phát triển hơn người đây?
"Ok anh. Vậy lát h anh sang trường đón mẹ con em nhé!", Khả Di cho Phúc Nguyên một lịch hẹn xác định.
"Ok. Hẹn gặp em sau."
h trưa...
Chiếc xe hơi chỗ đậu trước sân trường mầm non ở trung tâm thành phố. Có lẽ vừa mới tan học nên sân trường rất đông các bạn nhỏ, em bé nào cũng có ba mẹ đưa đón nên kẹt xe là chuyện rất bình thường.
"Alo Khả Di, em đang đứng ở đâu vậy?", Phúc Nguyên mệt mỏi đi tìm hai mẹ con Khả Di mà không thấy.
"Mẹ con em thấy kẹt xe quá nên ra đầu đường đứng rồi. Anh ra đây đi.", Khả Di một tay nắm tay Bảo Bối còn một tay cầm điện thoại trả lời.
"Được, anh ra ngay."
Tại một quán ăn...
"Đông thật đấy, anh toát cả mồ hôi dù ngồi trong xe có điều hoà.", Phúc Nguyên lấy khăn giấy ướt lau mồ hôi.
"Đúng vậy, thành phố dạo này nóng ghê. Anh cũng cẩn thận coi chừng bị cảm nắng ấy.", Khả Di cũng lấy khăn lau mặt cho Bảo Bối.
"Bảo Bối muốn ăn đùi gà rán.", Bảo Bối tinh nghịch nhìn menu rồi chỉ vào tấm hình có cái đùi gà to bự rồi réo lên khoái chí.
"Được được, chỉ cái thôi nhé. Ăn đồ chiên nhiều mập và không tốt cho sức khoẻ đâu.", Khả Di gật đầu rồi tuyên án cho Bảo Bối.
"Em đừng có như thế! Lâu lâu mới ra ngoài ăn, cho Bảo Bối ăn thoải mái xíu đi mà. Đúng không Bảo Bối?", Phúc Nguyên giơ bàn tay to ra trước mặt thằng bé.
"Dạ đúng.", Bảo Bối tinh nghịch đập tay vào tay của Phúc Nguyên ròii cười hì hì.
Phúc Nguyên đang đút cho Bảo Bối ăn thì đột nhiên sực nhớ điều gì đó, anh ngước mắt nhìn Khả Di.
"À chuyện em trả nhà là thế nào?"
Câu hỏi của Phúc Nguyên làm Khả Di đứng hình, cô vốn định trả lời cho anh ròi nhưng không biết nên trả lời thế nào cho ổn thoả, cô sợ nếu anh biết được thì sẽ càng làm to chuyện hơn thôi.
"Là thế này...", Khả Di ấp úng, đưa tay lên gãi gãi đầu.
"Thế nào?"
"Nhất Phát đang bước vào giai đoạn tiến hành dự án, em bận quá nên trong thời gian tới không thể chăm sóc Bảo Bối. Em đã gửi thằng bé qua nhà ngoại, em thì chủ yếu ở lại công ty cho nên...", Khả Di lựa lời nói với Phúc Nguyên.
"Sao? Bận đến nỗi không có thời gian chăm Bảo Bối?", Phúc Nguyên ngạc nhiên, trước giờ Khả Di đâu có như thế? Lúc ở Pháp công việc cũng bận bịu không kém nhưng cô luôn dành thời gian cho Bảo Bối, còn bây giờ? Chẳng lẽ cô có chuyện gì không tiện nói hay sao? Phúc Nguyên đưa ánh mắt thăm dò nhìn Khả Di.
"Không phải là không có...", Khả Di thở dài, biết nói sao đây.
"Em bắt đầu nói chuyện khó hiểu từ khi nào vậy Khả Di?", Phúc Nguyên nhận thấy sự khác lạ từ cô.
"Là vậy, em vẫn có thể đón Bảo Bối đi học về, dẫn thằng bé đi ăn đi chơi, chỉ là không thể chăm sóc nó thường xuyên như trước, ngủ cùng nó anh hiểu không? Cho nên em mới cho thằng bé về nhà ngoại.", Khả Di nói lại lần nữa.
"Anh hiểu, nhưng sao lại đưa qua nhà ngoại? Em cũng biết Tú Di...", Phúc Nguyên cũng rõ chuyện trong nhà của Khả Di nên lo lắng cho thằng bé là điều dễ hiểu.
"Em không còn cách nào khác, với lại em cũng nhờ mẹ rồi, mẹ sẽ giúp em canh chừng thằng bé, đừng để thằng bé tiếp xúc với Tú Di."
"Sao em không giao Bảo Bối cho anh, anh có thể chăm sóc nó tốt mà?", sao em lại không nghĩ đến anh chứ Khả Di?
"Em sợ làm phiền anh, anh vẫn có cuộc sống riêng của mình mà.", Khả Di cười nhẹ.
Phúc Nguyên nghe câu nói của Khả Di liền cười gượng, rốt cuộc là vậy sao? Cuối cùng em cũng chỉ xem anh là người ngoài, khách sáo với anh đến vậy sao? Khả Di, trước giờ em vẫn không thể mở lòng với anh, cho anh một cơ hội hay sao?
Ba người họ cứ vừa ăn vừa nói chuyện như một gia đình hạnh phúc, có cha có mẹ có con rất vui vẻ...
Ding...dong
Tiếng chuông cửa vang lên, dì Phúc đi ra mở cửa như thường lệ.
"Chào cô Tú Di."
Dì cúi đầu chào. Trước đó dì vốn không cần làm như thế nhưng đột nhiên ba năm về trước, cô Tú Di bỗng trở nên khác hẳn, từ một người không cần phép tâc chỉ cần gần gũi tự nhiên thành một người ra dáng bà chủ của căn nhà, bắt buộc mọi người phải chào hỏi khi gặp.
"Tôi có thể vào trong rồi chứ?"
"Dạ vâng!"
Dì Phúc gật đầu rồi tránh sang một bên nhường đường cho Tú Di vào trước. Vừa vào đến nhà, Tú Di chưa kịp thay dép gì cả thì ở trên lầu một giọng nói đã xuất hiện trước khi còn thấy người. Vẫn là giọng nói khó nghe ấy.
"Về rồi sao? Sao nay lại về vậy? Thêm chuyện nhờ vả à?"
Bà Lý nhếch mép từ trên lầu nhìn xuống Tú Di. Có vẻ như Tú Di không mấy quan tâm lắm đến lời nói của bà ta mà cứ thản nhiên mở tủ dép thay dép đi trong nhà, từ từ mà tiến về phía phòng sách của ông Tần.
"Xui cho cô rồi, nay ông đi vắng, về cũng chả có ai để lấy lòng.", bà Lý cười mỉa mai.
"Tôi nghĩ là bà đừng nên suy bụng ta ra bụng người chứ? Ai mới là người cần lấy lòng bà biết mà?", Tú Di dừng lại, ngước mắt nhìn bà Lý đáp trả.
Bà Lý tức tối, tự động thấy nhột khi bị Tú Di nói xéo liền dùng dằng từ trên cầu thang đi xuống. Khi đứng trước mặt Tú Di liền khoanh tay trước ngực, mặt tỏ vẻ không ưng ý.
"Con dâu mà nói chuyện như vậy không hay đâu, hay nhà không có giáo dục nhỉ?"
"Vậy bà nghĩ con bà cũng được giáo dục tốt nhỉ?",Tú Di nói rồi đưa mắt liếc xéo Minh Châu đang đi từ trên cầu thang xuống.
"Cô...", bà Lý tức điên máu.
"Bà nói tôi gặp người lớn không chào vậy còn con bà? Về tuổi tác tôi hơn nó. Về địa vị trong nhà tôi cũng lớn hơn nó. Vậy tại sao nó không biết mở miệng chào?", Tú Di cười khảy.
"Chị, chị nói vậy là có ý gì hả?", Minh Châu cộc cằn lên tiếng, cô ta cũng chẳng ưa gì Tú Di, ngày đó cũng vậy mà hôm nay cũng vậy.
"Chậc chậc, sắp ra trường đi làm mà một câu nói đơn giản vậy cũng không hiểu, thật tội nghiệp.", Tú Di nói xong thì tỏ ra vẻ thương hại Minh Châu.
"Cô..."
Bà Lý chịu không nổi cảnh Tú Di ức hiếp Minh Châu bằng những lời lẽ đó liền giơ tay lên định tát vào mặt Tú Di. Ngay lúc đó Tú Di liền nhanh tay bắt tay bà ấy lại, cả hai tay hai người đang dừng ở không trung, ánh mắt tức giận của Tú Di nhìn bà Lý. Từ nhỏ đến giờ dù Tú Di làm sai bất cứ chuyện gì thì ông Hải bà Thuý chưa bao giờ động tay động chân với cô ta vậy mà ngày hôm nay chỉ là một bà vợ lẻ nhỏ nhoi trong nhà lại dám làn thế với cô. Tôi quên nói với bà, Khả Di lúc trước hiền lành mới bị ba dễ dàng ức hiếp. Nhưng hôm nay bà động nhầm người rồi, Tú Di này sẽ không để ai leo lên đầu ngồi đâu. Hôm nay coi như mới chỉ là bắt đầu, nếu có lần sau thì mẹ con bà không yên với tôi đâu.