Vợ Hiền

chương 21

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Dịch + beta: Bánh

Ánh nắng ngập tràn, dòng người chen chúc, Quý Lãng chạy như bay ra khỏi sân bay, trái tim anh nhảy nhót giống như rượu vang đỏ đang lắc lư trong ly, lồng ngực như bị rót đầy bởi sự vui sướng.

Lúc đó, anh lại không ngờ được, đổi lại cho sự phong trần của mình, lại là một căn hộ chung cư đã không còn hơi người.

Anh xách vali đi vào cửa, vừa tháo giày ở lối ra vào vừa gọi tên Tần Khanh.

Cả căn hộ yên lặng như bị đóng băng, mọi đồ đạc vật dụng đều nằm yên tại vị trí vốn có của nó, nếu như cố ý lắng tai nghe, còn có thể nghe thấy tiếng gió vi vu trên lá buổi chiều.

Quý Lãng vội bỏ vali lại, vọt vào phòng ngủ.

Trong phòng vẫn không có bóng dáng của Tần Khanh, chăn bông được trải ngay ngắn trên giường, ngay cả chút bụi bặm trong góc cũng không có, giống như ai đó đã cố ý xóa sạch dấu vết về sự tồn tại của mình tại nơi đây.

Quý Lãng hoảng sợ, anh tiến lên vài bước, liền nhìn thấy chiếc hộp quà màu đen được đặt trên tủ đầu giường.

Anh cầm chiếc hộp lên, thế nhưng thứ đập vào mắt Quý Lãng trước lại là mấy tấm hình được đặt bên dưới chiếc hộp.

Tấm trên cùng thế mà lại là ảnh chụp lén lúc anh đang gửi đồ tại sân bay ba ngày trước.

Tầm mắt của Quý Lãng đảo qua cô gái phía bên phải, trái tim liền nhảy dựng.

Anh cuống quít xem hết những tấm còn lại, mỗi một tấm đều được chụp từ một góc rất khéo, hai nhân vật chính chỉ có anh và Điền Tinh Tinh, ánh mắt hai người giao nhau, hoàn toàn là sự mập mờ không nói rõ.

Quý Lãng tức giận đến mức muốn cắn lưỡi, anh quăng mấy tấm ảnh xuống, mở chiếc hộp ra, bên trong thế mà lại là chiếc khuy măng sét mất tích mấy ngày hôm nay.

Sao bọn họ dám..!

Sự tức giận nơi lồng ngực cuồn cuộn như sông, bàn tay đang cầm đồ siết chặt tới mức gân xanh nổi đầy.

Lúc mang thai, cảm xúc của Tần Khanh đã vốn không ổn định, Quý Lãng không dám tưởng tượng mấy thứ này sẽ đem đến kích thích nghiêm trọng đến cỡ nào cho người nọ.

Rốt cuộc là Tần Khanh đã biết chuyện này từ khi nào, và đã bị nhồi nhét tới mức nào chứ.

Quý Lãng nhớ lại từ những điều nhỏ nhất dạo gần đây, Tần Khanh bỗng nhiên trở nên mẫn cảm cùng hay lo âu hơn không phải là không có lý do.

Đáng lẽ anh nên chú ý từ sớm, câu hỏi trên bàn cơm, sự lo lắng ngờ vực, cùng câu tỏ tình trước khi rời đi.

Tần Khanh càng để ý lại càng tự thu mình, người nọ lấy can đảm hết lần này đến lần khác, chỉ để rồi phải nhận lấy sự thất vọng cùng chua xót, tự gieo vào lòng mình một hạt giống của sự khổ sở, để rồi biết bao buồn khổ chính là thứ đã ươm mầm cho chính hạt giống đó, khiến nó sinh sôi nảy nở, đâm thẳng vào tim của chính Tần Khanh, mãi cho đến khi không chịu nổi nữa.

Tần Khanh đã cho anh rất nhiều cơ hội để thổ lộ lòng mình, nhưng anh vẫn cứ mãi tiêu xài sự tin tưởng vô bờ bến của Tần Khanh một cách phung phí, để rồi làm tổn thương người mà anh yêu nhất trên cuộc đời này.

Lúc Tần Khanh gọi cho anh, giọng nói cũng nghẹn ngào đến mức kì quặc, một người phải trộm khóc bao lâu mới biến thành như vậy đây?

Còn anh, lúc đó lại nói gì vậy chứ? Yêu cầu Tần Khanh phải tin mình một cách vô điều kiện, mang danh nghĩa là vì tình yêu, tự cho mình là đúng mà đi bịt tai che mắt của người nọ lại.

Tấm chắn bảo hộ cho người kia lại hóa thành hung khí khiến cậu phải bị thương, chính anh là kẻ đã khiến người vợ của mình phải gánh chịu tất cả sau những lần liều lĩnh cùng ấu trĩ của bản thân.

Lồng ngực đau đến mức muốn vỡ nứt, bả vai dày rộng của người đàn ông run rẩy, khuy măng sét trong tay anh như nặng trĩu.

Quý Lãng móc điện thoại ra, gọi cho Tần Khanh.

Anh cầu nguyện có thể thuận lợi nghe được giọng nói của người nọ, ngón tay siết chặt lấy chiếc khuy măng sét như sắp rỉ máu.

Chỉ có âm thanh máy móc lạnh lùng kết thúc cuộc trò chuyện, máy chảy trên người Quý Lãng như đông lại.

“Khanh Khanh…”

“Khanh Khanh… Nghe máy đi em!” Quý Lãng nắm chặt di động, gọi vào cùng một dãy số trong cơn khủng hoảng, vội chạy ra ngoài cửa phòng ngủ.

Vừa đi được vài bước, đầu Quý Lãng liền tê dại giống như bị điện giật, theo sau đó chính là cơn đau thấm vào tận trong tủy não.

“Ư..” Quý Lãng lảo đảo lùi về sau một chút, dùng tay ôm lấy đầu mình.

Tiếng động cơ ô tô gầm rú hỗn loạn như muốn cắt xuyên qua bầu trời đêm.

Một chiếc, hai chiếc, lúc rõ ràng, lúc lại mơ hồ, một chiếc Porsche màu đen ôm cua thật điệu nghệ, phát ra một chuỗi tiếng thắng xe liên tiếp nhau, hai chiếc xe địa hình như mất kiểm soát mà đuổi theo sau, khó khăn lắm mới chặn được chiếc xe màu đen kia.

Trong kính chiếu hậu, bóng dáng quen thuộc kia đang muốn đi qua chỗ rẽ cuối hẻm nhỏ, ngọn đèn đường cũ kỹ tỏa ra ánh sáng màu vàng nhạt mờ ảo, phủ lên thân thể người nọ một tia sáng ấm áp.

Hình như động tĩnh bên này quá lớn, người kia liền giống như một con chim sợ cành cong mà co rúm lại, tự ôm lấy bả vai của mình, yên lặng vài giây rồi nhìn về sau bằng vẻ mặt sợ hãi.

“Khanh Khanh…!” Giống như màn ảnh tivi lúc mất sóng, vẻ mặt bàng hoàng của Tần Khanh nhanh chóng trở nên mờ nhạt, mấy tên lưu manh mặt mày dữ tợn đi về phía cậu.

“Phịch”, Quý Lãng ngồi phịch xuống đất, đầu óc bị tiếng động lớn thứ hai kéo về với hiện thực.

Tiếng nói uy hiếp như vẫn còn vang vọng bên tai, và anh đã nắm bắt được một vài từ mấu chốt.

Nhất định lại là do nhà họ Quý giở trò!

Tiếng chuông báo động réo inh ỏi trong đầu, Quý Lãng chống vào sàn nhà, đứng lên một cách đầy khó khăn.

Anh lắc lắc đầu, tạm thời đè ép những thước phim ngắn lộn xộn trong đầu mình xuống, bây giờ trong anh chỉ còn một ý định duy nhất.

———-

Nếu bạn không đọc bộ truyện này tại địa chỉ hoặc w/o/rdp/r/e/ss peanutpiee3009, bạn đang đọc tại web reup, hãy quay về trang chính chủ để ủng hộ cho người dịch!!

————

Ô tô tiến vào bên trong chiếc cửa sắt rộng lớn, Quý Lãng nhìn khung cảnh chung quanh, bỗng nảy sinh cảm giác thảng thốt, tựa như mấy thế kỉ đã trôi qua chỉ với một cái chớp mắt.

Anh lái xe xuyên qua lối đi giữa hàng cây cổ thụ, khu vườn hai bên được bày trí theo lối đối xứng như năm nào, và vẫn được trồng dựa trên phong cách Châu Âu đặc trưng.

Ở giữa khu vườn là tòa nhà chính của trang viên, được dùng làm nơi sinh hoạt cùng nơi tiếp khách của Quý lão gia.

Quý Lãng ngừng xe trước đài phun nước ở lối vào, bước vào trong.

Lúc vừa bị mất trí nhớ, thi thoảng anh cũng tưởng tượng đến cảnh mình quay về nơi đây, nhưng chỉ cần thấy khuôn mặt tươi cười cùng bộ dáng bận rộn của Tần Khanh, ý nghĩ đó liền sẽ tan biến thành mây khói.

Tần Khanh đã dùng ánh đèn vàng ấm áp, những bữa cơm nóng hổi cùng một gia đình để giữ chân anh, kể từ đó, cuối cùng cũng có một trong hàng ngàn hàng vạn ánh đèn khác có thể soi sáng cho Quý Lãng trên con đường về nhà, cứu rỗi anh, giúp anh không phải tiếp tục làm một linh hồn lang thang, tựa như một ngôi sao dẫn đường trong chuyến hành trình dài đằng đẵng.

Anh là con thuyền bị trôi dạt, Tần Khanh là ngọn hải đăng dẫn lối.

Còn nếu anh là ngọn hải đăng đứng một mình trong cô độc, Tần Khanh chắc chắn sẽ là người canh gác ngoan cường trên ngọn hải đăng đó, dù mưa gió cũng không bao giờ từ bỏ.

Nhà của anh không phải là bất cứ nơi xa hoa phù phiếm nào, mà nơi có Tần Khanh, mới chính là nơi anh muốn trở về.

Quý Lãng sải bước đi về phía trước, hai cánh cửa gỗ nặng nề mở ra, quản gia và người làm đứng thành một hàng, cung kính chào hỏi.

“Chú Tiền.”

Quý Lãng dừng lại trước mặt quản gia với ánh mắt có chút xúc động.

Tám năm sau, Chú Tiền đã gầy hơn so với trong trí nhớ của anh, mái tóc ông cũng đã lấm tấm hoa râm.

“Cậu cả, lâu rồi không gặp cậu, mọi thứ vẫn ổn chứ?” Chú Tiền cười dịu dàng, những nếp nhăn do năm tháng để lại hiện lên nơi khóe mắt.

“Vẫn ổn ạ, còn chú Tiền thì sao?”

“Cám ơn cậu, thân thể của tôi cũng có thể tính là còn khỏe mạnh.”

Hàn huyên vài câu đơn giản xong, Quý Lãng bước nhanh về phía phòng tiếp khách.

Quý lão gia đang ngồi trên ghế bành bằng gỗ gụ, ông nhắm mắt, chơi đùa hai quả cầu ngọc trong tay, bên đầu gối còn có một chiếc gậy.

“Ông nội.”

Quý Lãng đi đến trước mặt người nọ, anh hơi cúi đầu, rũ mắt, tránh nhìn thẳng vào bậc trưởng bối.

“Ở bên ngoài lêu lổng ba năm, quên luôn cả phép tắc rồi đúng không?” Quý Đình hừ lạnh một tiếng, giống như đang muốn làm khó dễ mà cố tình không nhìn cháu mình.

“Ông nội, Tần Khanh đang ở đâu?” Quý Lãng vào thẳng vào vấn đề, ngay cả giọng điệu cũng rất lạnh lùng.

Quý Đình mở mắt, vẻ uy nghiêm cùng sắc bén được mài dũa theo năm tháng được cất giấu trong đôi mắt như chim ưng, tựa như có thể nhìn thấu lòng người chỉ với một cái liếc mắt.

“Người của con, con không quản được, còn tới đây hỏi ta sao?”

“Đây cũng đâu phải là lần đầu tiên ông ra tay với Tần Khanh đâu nhỉ?” Quý Lãng siết chặt tay, vẻ mặt thể hiện rõ sự chán ghét.

Tiếng lách cách do ma sát của hai quả cầu bằng ngọc đột nhiên im bặt, Quý Đình kinh ngạc ngước mắt lên, “Con nghĩ thế sao?”

“Tần Khanh đang ở đâu?” Quý Lãng không muốn nhiều lời, lạnh lùng lặp lại câu hỏi thêm một lần nữa.

“Thái độ này của con là sao đây? “Quý Đình nhíu mày, ông hơi nheo mắt, giống như một con sư tử già đang mai phục trong rừng rậm.

Áp suất không khí quanh thân Quý Lãng càng thấp hơn, nhưng anh vẫn miễn cưỡng nhẹ giọng nói, “Ông nội, Tần Khanh mất tích rồi.”

“Trong bụng của em ấy vẫn còn cốt nhục của nhà họ Quý, dù ông có không thích em ấy, cũng không nên ra tay với em ấy như vậy.”

“Dù gì thì đứa con đó cũng là đứa cháu đầu tiên của ông.”

Đại khái là vì có liên quan đến quan hệ huyết thống, Quý Đình im lặng một lát, hai viên ngọc trong lòng bàn tay lại phát ra âm thanh như vừa nãy.

“Đúng thật là ta có bảo Từ Nhã Cầm đến nói chuyện với Tần Khanh.”

“Ta đã ra điều kiện, bảo cậu ta sinh con xong rồi rời khỏi con. Còn những chuyện khác, con tìm sai người rồi.”

“Từ Nhã Cầm? “Quý Lãng nheo mắt, đôi mắt đem láy lộ vẻ tức giận thật rõ ràng.

“Nếu không có ta sắp đặt, nó sẽ không dám tùy tiện giấu người đi.”

Quý Đình nhìn thấu được suy nghĩ của Quý Lãng, dứt khoát lên tiếng phủ nhận khả năng kia.

Nói xong, ông liền nhắm mắt lại, tựa hồ không quan tâm lắm đến chuyện sẽ xảy ra tiếp theo.

Quý Lãng vốn đang nghiến răng nghiến lợi, giằng co trong im lặng với người ông đang ngồi trên ghế vài giây rồi lại xoay người bước ra ngoài.

“Chơi đủ rồi thì về sớm một chút.” Quý Đình trầm giọng.

“Nếu Tần Khanh có bất trắc gì,” Bước chân của Quý Lãng ngừng lại, giọng điệu lạnh lẽo giống như băng tuyết trong hồ nước lạnh giá giữa mùa đông, “Tôi sẽ không bỏ qua cho bất cứ ai dám làm hại đến em ấy.”

Để lại một câu, anh đi ra khỏi căn biệt thự trống trải, không quay đầu lại, cũng không có chút lưu luyến nào.

“Bang”, tay lái vô tội lại biến thành nơi trút giận, nhận lấy một cú đấm thô bạo.

Quý Lãng khởi động ô tô, đồng thời gọi điện về cho ba mẹ vợ.

Anh hỏi khéo vài câu, biết được Tần Khanh vẫn chưa về nhà, lại nói thêm vài điều để che giấu mục đích thật sự của cuộc điện thoại này.

Xe đi ra ngoài cổng lớn, Quý Lãng gọi điện cho người khác.

“Khải tử, Tần Khanh mất tích rồi, mau giúp em liên hệ với người quen bên phía công an một chút.”

“Đại khái là sau 8 giờ sáng nay, số thẻ căn cước là xxxxxxxxxx”

“Được rồi, nhớ gọi lại cho em đấy.”

Ngắt máy xong, anh lại gọi điện nhờ sự hỗ trợ của một vài người bạn đáng tin cậy.

Điện thoại gọi liên tục, nóng đến muốn bỏng tay, nhưng mãi cho đến khi ô tô tiến vào trong gara ngầm của khu dân cư, Tần Khanh vẫn luôn không bắt máy.

Khả năng vận động của người trong giai đoạn cuối của thai kì luôn bị hạn chế, chỉ cần tưởng tượng đến cảnh Tần Khanh có thể sẽ bị va chạm lúc ở ngoài, trái tim anh liền run rẩy, nôn nóng đến hoang mang lo sợ.

Anh lại về nhà, muốn tìm ra bất cứ manh mối nào có liên quan đến sự mất tích của người kia.

Giường và tủ quần áo trong phòng ngủ đã thành một mớ hổ lốn, Quý Lãng không thu hoạch được gì, bèn chuyển mục tiêu sang phòng làm việc của Tần Khanh.

Lúc đi ngang qua phòng làm việc của mình, một tia sáng lóe lên trong đầu anh.

Quý Lãng bỗng nhiên nhớ tới chiếc két sắt mà Tần Khanh đã từng nhắc tới.

Tự như một tia sáng mờ mịt giữa lớp sương mù dày đặc khiến Quý Lãng không thể chờ nổi mà muốn vươn tay ra bắt lấy nó.

Anh dùng mật mã mở khóa, nhưng bên trong lại chứa đầy những tài liệu vô dụng cùng giấy chứng nhận quyền sở hữu tài sản.

Quý Lãng nắm chặt nắm tay, không cam lòng mà quét đống đồ vật kia xuống đất, sau vài tiếng vang trầm đục, một góc của một cuốn sổ bìa mềm lộ ra dưới những trang giấy kia.

Anh ngẩn người, lập tức lấy hết những tờ giấy ở trên ra, nhặt một cuốn sổ da màu đen lên từ dưới mặt đất.

Khoảnh khắc đầu ngón tay chạm vào cuốn sổ kia, trong đầu Quý Lãng như có một cơn bão to ập tới, vô số mảnh vỡ đầy màu sắc lập tức xông thẳng vào trong não bộ.

Quý Lãng bị đau, không chịu nổi mà cuộn tay lại đấm vào trán mình, tự ngược đãi bản thân mà kéo tóc để ép mình phải tập trung.

Anh cảm giác thứ này không phải là thứ tầm thường, bèn dùng bàn tay run rẩy mở nó ra, đọc từng trang một.

……

【16/02/15, bạn cùng phòng của Tần Khanh về nước.】

“Năm đó đã thấy cái tên này không có gì tốt lành rồi, quả nhiên, thằng công tử bột kia vừa về đã kéo Tần Khanh đi quán bar rồi chuốc say em ấy, nếu không nhờ bạn bè báo tin cho tôi, thì cái tên ngốc Tần Khanh đã bị thồn lằng kia chiếm tiện nghi rồi!!

Con mẹ nó, tới bây giờ mình còn chưa dám hôn em ấy nữa đó! Sao tml mặt dày vô sỉ kia lại dám chứ hả!! Nhất định không thể để Tần Khanh tiếp xúc với nó nữa mới được!!”

…………..

【25/01/16, hôm nay đi dạo tường Berlin với Tần Khanh.】

“Tôi thấy có rất nhiều khách du lịch hôn nhau cùng chụp ảnh lưu niệm trước bức tường 《 Brother Kiss 》*, dù không phải là kẻ thích chạy theo trào lưu một cách mù quáng, nhưng tôi cũng nảy sinh ý định muốn hôn môi.

Kể cũng lạ, từ sau lần đầu tiên làm cùng Tần Khanh xong, ham muốn của tôi đối với em ấy chỉ có tăng lên chứ không hề giảm đi, dù em ấy có cáu kỉnh liếc xéo tôi một cái, tôi cũng chỉ cảm thấy rằng em ấy đang muốn quyến rũ tôi, báo hại tôi quên luôn cả việc dỗ dành, trong đầu chỉ toàn là đợi lát nữa xem tôi làm cho em ấy thần hồn điên đảo như thế nào mà thôi.

Nói qua cũng phải nói lại, cuối cùng tôi vẫn hôn Tần Khanh, ôm eo em ấy, hôn em ấy đến mức không thở nổi, khuôn mặt nhỏ của ai kia đỏ bừng lại càng khiến tôi muốn cắn một miếng.

Người nước ngoài chứng kiến hết cảnh này, tiếng trầm trồ vang lên không ngớt, còn có người vỗ tay tán thưởng nữa.

Tần Khanh da mặt mỏng, lại bắt đầu cùng giận dỗi với tôi, tôi thấy em ấy đang xem bức tường treo toàn là ổ khóa đầy màu sắc, bèn chạy đi mua cho em ấy một cái.

Tuy ngoài miệng Tần Khanh ghét bỏ thế thôi, bảo tôi đang lãng phí tiền bạc, nhưng lại vuốt ve thứ kia đầy vui vẻ rồi đi mượn bút viết chữ cái đầu trong tên của hai người chúng tôi lên đó, rồi treo nó vào trên hàng rào một cách nghiêm túc và đầy thành kính.

Thôi tiêu rồi, rõ ràng là tôi đang muốn dỗ ngọt Tần Khanh, sao lại biến thành Tần Khanh chữa lành cho tôi thế này.

Từ trước đến nay tôi chưa bao giờ tin vào chuyện ma quỷ thánh thần, nhưng ngay khoảnh khắc ổ khóa được móc vào hàng rào kia, tôi cũng đã thầm đưa ra một lời nguyện ước cho riêng mình.

Thôi bỏ đi, chỉ mong rằng điều ước của Tần Khanh cũng sẽ giống như những gì mà tôi cầu nguyện.”

……

【15/04/18, đưa Khanh Khanh đi tắm suối nước nóng.】

“Buổi chiều máy bay mới hạ cánh ở thành phố H, chập tối, tôi liền kéo Tần Khanh đi ngâm suối nước nóng trên tầng cao nhất.

Chúng tôi đã chọn đúng thời điểm, hồ nước ngoài trời chỉ còn lại một ông chú đang chuẩn bị lên bờ mà thôi.

Chờ người kia đi rồi, tôi mới để Khanh Khanh cởi áo choàng tắm ra rồi vào trong hồ ngâm mình.

Suối nước nóng nhân tạo vẫn không tài nào bằng suối thiên nhiên được, dịp Tết này phải đưa Khanh Khanh đến đảo Hokkaido nhỉ, chỗ đó có bể nước nóng riêng, thi thoảng còn có thể nhìn thấy mấy loài động vật như khỉ, chắc chắn Khanh Khanh sẽ rất thích.

Vừa nãy, khi đang làm thủ tục check in chỗ quầy lễ tân, có một đứa nhỏ đã va phải Khanh Khanh, may mắn là tôi phản xạ rất nhanh, dẹp yên thằng nhóc đó.

Nhưng Khanh Khanh không những không tức giận, mà lại còn khom lưng an ủi đứa nhỏ nghịch ngợm kia.

Tôi bỗng tự hỏi, nếu tôi và Khanh Khanh có một đứa con thì sẽ như thế nào nhỉ?

Khanh Khanh là Beta, tỉ lệ mang thai vô cùng thấp, tôi ở bên em ấy, tất nhiên là sẽ không bao giờ nghĩ đến chuyện đó, nhưng nếu có một đứa con mang dòng máu của cả hai thì chắc sẽ tuyệt lắm, như thế mối liên kết giữa tôi và Khanh Khanh sẽ vĩnh viễn không bao giờ được tháo gỡ.

Tôi sẽ mãi là cha ruột của con em ấy, dù một ngày nào đó, chẳng may tôi không còn tồn tại trên cuộc đời này, đứa nhỏ kia vẫn sẽ kéo dài tình yêu mà tôi dành cho người nọ, ở trong một thế giới mà tôi đã không còn nữa, nói cho em ấy biết rằng, tôi vẫn sẽ luôn ở cạnh bên em ấy, vẫn luôn yêu em ấy nhất, và sẽ chỉ yêu một mình em ấy.”

…….

Những cảnh tượng từ những ghi chép trong sổ nhật ký nhanh chóng chồng lên nhau trong tâm trí anh, hàng trăm ngàn mảnh nhỏ vốn được phân tán giờ lại tụ họp vào một chỗ, tựa như có ý thức mà điền vào những khoảng trống vẫn còn đang thiếu sót.

Ký ức cứ thế tích tụ dần, những hình ảnh kéo đến ùn ùn không ngớt, làn sương trắng đêm đông đụng phải làn gió thoảng của đêm hè, thoáng chốc trở nên quang đãng, những năm tháng đã qua đẹp tựa như một giấc mộng.

Những ký ức đã mất, giờ được tìm lại giống như những bậc đá, làm thành một con đường, dẫn lối đến những chuyện xảy ra trong quá khứ.

Quý Lãng đau đớn ngã ngồi trên mặt đất, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy.

Đại não không thể tiếp nhận được những hình ảnh dồn dập như thế chỉ trong một lúc, cảm giác giống như từng tế bào trên cơ thể sắp nổ tung.

Quý Lãng ôm ngực, thở hổn hển, vài giọt mồ hôi lấm tấm chảy từ trán xuống huyệt Thái Dương.

Anh nhớ ra rồi, nhớ được tất cả.

Tiếng chuông điện thoại dồn dập vang lên từ trong túi quần, truyền tới tai anh một tín hiệu.

Quý Lãng bắt máy, còn chưa kịp lên tiếng thì đầu dây bên kia đã nói, “Quý Lãng, có tin tức của Tần Khanh rồi.”

“Sáng nay cậu ấy đã lên máy bay đến thành phố H.”

———-

*Brother Kiss: Như tên gọi, đây không phải là nụ hôn của một cặp đôi đồng tính, mà là một nụ hôn mang tính xã giao đúng nghĩa giữa hai bên bằng hữu.

Ngày 4/10/1979, Tổng bí thư Đảng Cộng sản Liên Xô, Leonid Brezhnev đến Đông Đức dự lễ kỷ niệm 30 năm ngày thành lập Cộng hòa Dân chủ Đức. Ông Brezhnev đã gặp gỡ nhiều chính khách và ký một hiệp định kinh tế vào ngày 5/10/1979. Theo đó, Liên Xô “sẽ cung cấp cho Đông Đức dầu mỏ, khí đốt và thiết bị hạt nhân cho đến năm 1990, để đổi lấy tàu, máy móc chế tạo công cụ và thiết bị hóa học”, trích ấn bản New York Times năm 1979.

Trong chuỗi hoạt động kỷ niệm hai ngày sau đó, nhiếp ảnh gia Pháp, Regis Bossu đã bắt được một khoảnh khắc vô giá khi lãnh đạo Cộng hòa Dân chủ Đức, Erich Honecker và Leonid Brezhnev trao nhau một nụ hôn. Đây được coi là một cử chỉ bằng hữu, kết hợp việc hôn má trong văn hóa châu Âu với mối quan hệ gắn bó giữa các nước xã hội chủ nghĩa. Màn chào hỏi này thể hiện sự gắn kết giữa Cộng hòa Dân chủ Đức và Liên Xô.

Truyện Chữ Hay