Vợ Hiền

chương 20

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Dịch + beta: Bánh

————-

Tần Khanh về nhà trong cơn thất thần, đụng phải Dì Tôn đang chuẩn bị cơm trưa cho cậu.

“Quý phu nhân, cậu chạy đi đâu vậy? Xém chút nữa là tôi gọi điện thoại cho tiên sinh rồi.”

Dì Tôn quay đầu lại nhìn cậu, tay vẫn không ngừng khuấy nguyên liệu nấu ăn trong nồi.

“Xin lỗi, vừa rồi có chút việc.”

Tần Khanh không giải thích nhiều, cúi đầu đi vào phòng ngủ, bước chân có chút khập khiễng.

Cậu cởi áo khoác ném lên trên ghế, kéo chăn ra rồi chậm rãi nằm xuống.

Chiếc chăn bông quấn quanh cơ thể của cậu, cảm giác an toàn khi được bao bọc đã xóa tan sự lạnh lẽo từ tận xương tủy được phần nào.

Trong đầu hiện lên đủ loại suy nghĩ chồng chất, chúng chen lấn rồi xô đẩy lẫn nhau, giống như một dòng chảy hỗn loạn bên trong quả bóng bay, cố gắng thoát khỏi lớp vỏ vốn là gông cùm xiềng xích, nhưng mọi nỗ lực đều hóa thành hư vô, chỉ để lại sự thẫn thờ cùng trống vắng vô tận.

Tần Khanh nhắm mắt lại, nước mắt mặn chát chảy ra dưới hàng mi đen nhánh.

Buổi trưa, Dì Tôn bưng một chén cháo đến gõ cửa.

“Cậu ơi, cậu có không khỏe chỗ nào không? Tôi vừa mới gọi điện thoại cho tiên sinh, nhưng ngài ấy vẫn luôn tắt máy.”

Tần Khanh siết chặt chăn, giống như làm thế sẽ giúp xua đi cơn đau nơi lồng ngực.

“Tôi chỉ hơi mệt thôi, chứ không phải là không khỏe. Quý Lãng còn đang trên máy bay, không cần báo cho anh ấy đâu.” Tần Khanh vùi mặt vào trong chăn, trông cậu có vẻ đang rất mệt mỏi.

“À vâng, phu nhân, tôi có nấu cho cậu một chén cháo, tranh thủ ăn nhân lúc nó còn nóng nhé ạ.”

Dì Tôn đặt chén cháo trên tủ đầu giường, lại không an tâm mà khuyên nhủ thêm một câu, “Phu nhân, giờ cậu là một người ăn hai người bổ, không nên bỏ bữa đâu.”

Bà đứng bên mép giường, thấy Tần Khanh vẫn chưa xác nhận lại cho mình, trong lòng cũng lưỡng lự.

“Tôi sẽ ăn.”

Người rúc ở trong chăn khẽ cử động, phát ra âm thanh nặng nề.

Chờ cho đến lúc tiếng bước chân ngoài phòng ngủ xa dần, Tần Khanh mới nhấc mặt ra khỏi phần vải dệt đã bị thấm ướt.

Cậu ngồi dậy, bưng chén cháo trên tủ đầu giường lên rồi bắt đầu ăn, động tác máy móc cứng đờ, giống như một cái máy được lập trình để ăn cơm.

Hạt cháo mềm mịn lướt qua cổ họng, ùa vào thực quản.

Một thìa bị nuốt xuống quá nhanh, Tần Khanh bị sặc, cậu ho khan vài tiếng, đôi mắt vốn đã sưng đỏ lại trào ra thêm vài giọt nước mắt nóng hổi, rơi vào trong chén cháo.

Cậu buông muỗng ra, thở hổn hển hai nhịp, giữa hai miệng là hơi nóng còn đọng lại của bữa ăn hôm nay.

Nếu như cậu không có ở nhà, Dì Tôn cũng sẽ chuẩn bị đồ ăn, mấy việc nhà vụn vặt cũng sẽ do bà ấy giải quyết.

Xem ra, Quý Lãng cũng đâu cần cậu tới mức đó.

Tần Khanh đặt cái chén rỗng qua một bên, cẩn thận ôm bụng, rúc lại vào trong chăn.

Đứa con khẽ đạp cậu một chút, Tần Khanh nằm nghiêng, dùng lòng bàn tay áp lên cuống rốn, dịu dàng xoa bóp như muốn dỗ dành đứa trẻ nghịch ngợm này đi ngủ trưa.

Cuống rốn chính là mối liên kết không thể tách rời giữa người mẹ và thai nhi, Tần Khanh sờ vào một đầu, cậu thấy mình giống như một người cầm lái vô dụng, mà đứa con này, lại là một chiếc thuyền nhỏ đang chông chênh giữa mưa gió, có thể bị cơn sóng to kia cuốn vào đáy biển sâu bất cứ lúc nào.

Sợi dây thừng căng chặt đã sắp làm da tay cậu rách ra, nhưng con thuyền nhỏ của cậu vẫn mắc kẹt giữa cơn lốc xoáy, lắc lư giữa những tảng đá ngầm đầy nguy hiểm.

Tần Khanh cố dùng hết sức, nhất quyết không chịu từ bỏ, dù có phải hi sinh thân xác này làm mồi cho đám sinh vật nơi đáy biển, cậu cũng phải chèo lái con thuyền này cập bến an toàn.

Tần Khanh vòng tay ôm lấy bụng, để lộ ra tư thế phòng vệ nguyên thủy nhất.

Lúc chập tối, Dì Tôn lại vội vàng đi vào phòng ngủ, trong tay còn cầm một chiếc điện thoại di động.

“Phu nhân, sao cậu không nghe điện thoại của tiên sinh vậy?” Người phụ nữ lúng túng đứng ngay đầu giường, cũng không dám tự tiện xốc chăn của chủ nhà lên.

Tần Khanh mở mắt, di động trong túi áo khoác cậu đã réo inh ỏi suốt một buổi chiều.

Cậu rất muốn nghe thấy giọng nói của Quý Lãng, đồng thời cũng cảm thấy mệt mỏi vì khát vọng đó của chính mình.

Sau một lúc lâu, một bàn tay trắng nõn vươn ra dưới lớp chăn.

Dì Tôn vui mừng khôn xiết, lập tức đặt điện thoại vào tay cậu.

Tần Khanh mới vừa áp điện thoại vào bên tai, âm thanh đầy nôn nóng của người kia liền truyền tới.

“Tần Khanh? Sao em không bắt máy? Em biết là anh lo nguyên cả một buổi chiều không?”

Tần Khanh yên lặng nghe Quý Lãng nói, bờ mi vốn đã khô giờ lại ươn ướt.

“Xin lỗi, em ngủ say quá.”

Giọng điệu cậu nghẹn ngào giống như bị mài bằng giất nhám, còn có cả giong mũi dài đặc, vừa mở miệng đã khiến người đàn ông ở đầu dây bên kia phải hoảng sợ.

“Khanh Khanh? Em khóc có đúng không?” Giọng điệu của Quý Lãng lập tức hòa hoãn trở lại, lo lắng sốt ruột mà quan tâm cậu.

“Không có.” Tần Khanh dùng mu bàn tay lau hốc mắt đã sưng vù, “Em chỉ là… bị cảm nhẹ.”

“Tần Khanh, có phải có chuyện gì rồi không?” Quý Lãng nhạy bén nhận ra được sự kì lạ của Tần Khanh, vẻ mặt cũng nghiêm nghị hẳn lên.

Anh hỏi xong, bên kia bỗng im bặt, Tần Khanh cố gắng làm cho giọng điệu của mình bình tĩnh nhất có thể, hỏi: “Quý Lãng, anh đang ở một mình sao?”

Quý Lãng ngồi trên giường lớn, dùng một tay nới lỏng cà vạt.

“Ừm, anh vừa đến khách sạn, lát nữa sẽ đi ăn tối với bên chủ đầu tư.”

Mọi chuyện có vẻ bình thường như thế thôi, nhưng Tần Khanh lại không kiềm nổi mà tưởng tượng ra cảnh Quý Lãng cùng cô gái kia dùng bữa tối dưới ánh nến.

Cổ họng cậu nghẹn ứ, hai mắt tối sầm, giống như miệng giếng đen ngòm, đã lâu không được phơi dưới ánh sáng mặt trời.

“Quý Lãng… Bên phía nhà đầu tư có Omega à?”

Người đàn ông ngừng một chút, anh không ngờ Tần Khanh sẽ rối rắm những chuyện này, thế nên không phản ứng kịp.

“Khanh Khanh, dù có hay không cũng không khác gì nhau cả.”

“Tin tưởng anh, được không?” Quý Lãng chỉ nghĩ là quá trình mang thai khiến Tần Khanh trở nên nhạy cảm, ôn tồn trấn an cậu vài câu.

Tần Khanh đáp lại một cách khó khăn, nhưng những lời an ủi của anh chỉ như nước đổ lá khoai đối với cậu.

Sự trấn định trong lòng cậu dần sụp đổ, những tháng ngày êm đẹp bỗng nhiên bị người khác đến cướp đi mất.

Cậu rất để tâm đến sự tồn tại của Điền Tinh Tinh, để tâm đến mức lòng dạ phiền não, trằn trọc ngủ không yên, nhưng cậu là một kẻ nhát gan vô dụng, không chịu mạo hiểm đi chọc lớp giấy mỏng như cánh ve trên cửa sổ, dù có khả năng bên ngoài vẫn sẽ là ánh nắng tươi sáng như mọi khi, nhưng cậu vẫn nơm nớp lo sợ mình sẽ bị bóng tối nuốt chửng, cậu không muốn tia sáng của mình đi mất, thế là chỉ đành nhắm mắt lại, tự lừa mình dối người, cầu cho hoa kia đừng tàn, ánh sáng kia đừng tan.

Cậu trong lòng Quý Lãng, là tình yêu, yêu đến đứt ruột đứt gan, hay chỉ là một loại trách nhiệm không thể nào dứt bỏ được đây?

Nếu rời khỏi cậu, Quý Lãng có thể có được một cuộc sống còn cao sang hơn nữa, có thể có được một người bạn đời càng xứng đôi hơn, nếu cậu lợi dụng đứa con trong bụng mình, bắt anh ở lại, thì có phải là đang quá ích kỉ rồi không?

Tần Khanh nhìn không thấu, cũng không tài nào hiểu được, chi bằng nhân lúc ngọn rễ tình yêu trong Quý Lãng chưa đâm sâu, cho anh thêm một cơ hội để chọn lại đi?

Dù sự lựa chọn của anh có như thế nào, cậu cũng sẽ không bao giờ oán trách dù chỉ một câu.

Nhưng cậu sẽ không bao giờ để con của mình phải làm vật hi sinh cho trận gió lốc này.

Cuộc trò chuyện kết thúc, trạng thái của Tần Khanh được khôi phục về vẻ bình thường.

Cậu uống axit folic cùng viên vitamin đúng giờ, ăn sạch sẽ bữa cơm dinh dưỡng do Dì Tôn chuẩn bị.

*Axit folic: Axit folic là một loại vitamin nhóm B, còn được gọi là vitamin B9. Đây là một chất quan trọng trong sự phát triển và tăng trưởng của mọi tế bào trong cơ thể người. Trong thai kỳ, axit folic đảm nhận vai trò trong sự hình thành và phát triển của hệ thần kinh thai nhi, bao gồm não bộ và tủy sống. Việc bổ sung axit folic cần được thực hiện từ trước khi mang thai và kéo dài trong những tháng tiếp theo của thai kỳ để thai nhi có thể phát triển một cách hoàn thiện và khỏe mạnh.

Lúc trong nhà chỉ còn lại một mình cậu, Tần Khanh đi tưới nước cho từng chậu cây xanh trên sân thượng, còn đi sắp xếp lại mấy thứ lặt vặt trong nhà, thậm chí còn dọn dẹp từng ngóc ngách.

8-9 giờ tối ngày hôm sau, Quý Lãng gọi điện cho cậu như thường lệ.

Tần Khanh ngồi quỳ bên cạnh tủ quần áo đang mở hờ, trước mặt cậu là một chiếc vali.

Quan tâm nhau bằng mấy câu quen thuộc xong, Tần Khanh bỗng hỏi, “Quý Lãng, anh biết hòm thuốc trong nhà mình được đặt ở đâu không?”

Không khí chững lại vài giây, Quý Lãng hỏi ngược cậu đầy lo lắng, “Khanh Khanh, em bệnh hả?”

Tần Khanh cười khổ, lấy một chiếc áo len ra khỏi tủ, dùng một tay gấp nó lại thật vụng về, “Đừng lo lắng, em muốn kiểm tra anh thôi. Hòm thuốc nhà mình được đặt trên kệ bên phải trong kho chứa đồ.”

Thật ra một người nhớ rõ là đủ rồi, Quý Lãng nghĩ thầm, nhưng vẫn phối hợp với cậu, “Được, em nói anh sẽ nhớ kĩ.”

“Ừm.” Tần Khanh xếp đống quần áo đã được gấp lại vào trong vali, tiếp tục lấy ra mấy bộ khác trong tủ quần áo.

Cậu hơi ngẩng mặt, đưa tay khẽ lau mắt, giọng điệu lại rất nhẹ nhàng.

“Đúng rồi, anh có còn nhớ mật mã của két sắt là gì không?”

“Nhà mình có két sắt?” Quý Lãng có chút bất ngờ.

“Có, nằm sau bức tranh sơn dầu trong phòng làm việc của anh. Mật mã là 0507.”

“Là ngày gì sao sao?” Quý Lãng suy nghĩ một hồi vẫn không nhớ ra.

Mấy con số này không phải là sinh nhật của anh, cũng không phải sinh nhật của Tần Khanh.

Người bên đầu dây bên kia tạm ngưng một lát, rồi lại bình tĩnh nói ra, “Là ngày mà chúng ta đăng kí kết hôn.”

Thần kinh Quý Lãng nhảy dựng, nhanh chóng đáp lời, ” Khanh Khanh, cảm ơn em đã nói cho anh biết, nếu không anh sẽ bỏ lỡ ngày kỉ niệm năm nay mất.”

Tần Khanh nắm chặt quần áo trong tay, tầm nhìn trước mắt cậu lại trở nên mơ hồ thêm một lần nữa, cậu mím môi, nước mắt chảy xuống trong yên lặng.

“Khanh Khanh, năm nay em muốn làm kỉ niệm như thế nào?” Quý Lãng hỏi xong, bắt đầu suy nghĩ trong vô thức.

“Thế nào cũng được.”

Nước mắt chảy xuống hết giọt này đến giọt khác, trước ngực như đang bị một tảng đá nóng cháy đè lên, nóng đến mức da thịt như tan chảy, luồng khí nóng rực ăn mòn cả thân thể cậu, nhưng lại không tìm thấy lối để thoát ra.

Tần Khanh lau vệt nước mắt trên mặt, vẻ bi thương giờ lại pha lẫn nét cười.

“Quý Lãng, về sau nhớ đừng tưới nhiều nước cho cây như thế nữa. Lá rụng hết trơn rồi này, em xót lắm.”

Quý Lãng lập tức nhận sai, “Xin lỗi, lần sau anh sẽ chú ý.”

Tần Khanh lại căn dặn thêm mấy việc khác, trước khi âm thanh nghẹn ngào lọt vào tai người kia, cậu vội ngắt máy.

Cậu ném điện thoại qua một bên, bờ vai yếu ớt rũ xuống, nước mắt yên lặng tuôn ra từ đôi mắt đen láy.

————-

Chuyến bay quốc tế bị delay nửa tiếng như thường lệ, Quý Lãng là khách hàng VIP, được mời vào khoang hạng nhất ngồi trước.

Anh chỉnh lưng ghế xong, ngửa cổ thư giãn, kiên nhẫn chờ đợi máy bay cất cánh.

Chỉ chốc lát sau, những quy định cần chú ý trong chuyến đi được truyền tới từ hệ thống radio trên máy bay.

Quý Lãng lấy điện thoại ra, đang chuẩn bị tắt máy thì nhận được cuộc gọi của Tần Khanh.

“Khanh Khanh, anh đang ở trên máy bay rồi.”

Khóe miệng Quý Lãng cong lên, bao mệt mỏi mấy ngày qua cũng hóa thành hư không vì niềm vui khi sắp được về nhà.

“Ừm, công việc thuận lợi hết chứ?”

“Cũng ổn, có thể dành thời gian cho em được rồi.” Quý Lãng dùng đầu ngón tay gõ vào tay vịn, tâm trạng rất tốt.

Người bên kia khẽ cười, thế nhưng cũng không có phát biểu thêm gì về chuyện này.

“Quý Lãng” Tần Khanh khẽ dừng một chút, dịu dàng nói, “Em yêu anh.”

Giọng điệu lúc tỏ tình lại không có chút bối rồi nào, không khác gì lúc cậu nói câu “Thuận buồm xuôi gió” với anh vậy.

Hơi thở của Quý Lãng cứng lại, trái tim anh nhảy nhót một cách kịch liệt, tựa như gió tháng ba thổi tung bảng màu được đặt ngay ngắn trên bàn, đóa hoa bạch đường thuần khiết bị dính toàn là màu vẽ, tất cả những màu sắc rực rỡ kia cùng hòa quyện vào nhau giữa cái ấm của mùa xuân, tạo nên một dòng chảy sáng lộng lẫy.

“Khanh Khanh…” Anh há miệng thở dốc, lại kích động đến nỗi không nói nên lời.

“Tiên sinh, máy bay sắp cất cánh rồi ạ, cảm phiền ngài hãy tắt điện thoại.” Tiếp viên hàng không đã đứng bên cạnh Quý Lãng từ khi nào, mỉm cười nhìn anh.

“Khanh Khanh, chờ anh về, anh có chuyện muốn nói với em.”

Quý Lãng ngắt máy, gấp gáp không đợi nổi mà muốn về với Tần Khanh, tự mình bày tỏ nỗi lòng với cậu.

Tần Khanh rũ mắt nhìn cuộc trò chuyện đã bị cắt đứt, mãi cho đến khi màn hình tắt ngúm, chỉ còn lại một màu đen kịt.

Cậu khẽ chớp mắt, nhét điện thoại vào trong túi, rương hành lí cán lên tấm thảm ngoài cửa ra vào, Tần Khanh nhẹ nhàng đóng cửa căn hộ lại.

Truyện Chữ Hay