Buổi sáng hôm đó vốn dĩ phải là một buổi sáng thanh bình, bắt đầu của một ngày tươi đẹp. Nhưng Tư Đồ Chư Nhị gần như cảm thấy tiết trời đang dần trở nên âm u.
Từng đợt mây đen kéo đến se khít tất cả khoảng trống trên không trung. Đâu đó còn nghe thoáng được tiếng sét đánh ầm ầm như đang rêи ɾỉ.
Từ lúc Hạc Lập Duân chính thức nhận nuôi cô, đồ ăn mỗi ngày đều không thiếu, chỉ sợ cô ăn không đủ no. Cô muốn gì liền được ăn nấy, người giúp việc trong nhà cũng biết cô quan trọng với hắn nên chiều chuộng theo ý Chư Nhị hết mực.
Chén súp trứng của Chư Nhị đã có dấu hiệu nguội đi nhiều nhưng từ nãy đến giờ cô chỉ mới múc ăn được võn vẹn hai muỗng. Hạc Lập Duân để ý rất kĩ, hắn thở dài, “Cháu làm sao vậy? Đồ ăn không ngon à?”
Chư Nhị thoáng giật nảy, cô ra sức lắc đầu: “Ngon ạ!”
Mặc dù Hạc Lập Duân có vẻ là người có lối sống hơi ác quỷ một chút nhưng bàn tay của hắn chính là một bàn tay vàng, là người vô cùng giàu sang. Đồ ăn của đầu bếp có tiếng làm sao không ngon được.
Mà rằng cứ mỗi lần đưa thức ăn lên miệng, trong đầu Chư Nhị lại nghĩ đến cái xác của người thanh niên ban nãy. Cái xác đã được các thuộc hạ của hắn dọn đi ngay sau đó, dù cả một vũng máu nhỏ cũng chẳng để lại.
Có thể là vì từng chứng kiến cảnh mẹ mình chết dưới tay người khác. Lại không ngờ cảnh tượng lại diễn ra một lần nữa, mà người gây ra là người cô tin tưởng mấy bữa nay.
Bảo cô không sợ hắn, đó là chuyện của vài ngày trước hoặc chỉ là vài giây trước thôi.
Chư Nhị biết người ngồi trước mặt mình không hề đơn giản, nói cách khác dưới gót chân của hắn, không biết đã bao nhiêu mạng người ngã xuống.
Nghĩ đến đây khiến Chư Nhị rợn tóc gáy, cô đưa chén súp húp sồn sột một hơi thật nhanh trước sự ngỡ ngàng của Hạc Lập Duân.
“Chú, cháu ăn xong rồi!” Kế đến lại rời ghế bỏ chạy lên phòng.
Hạc Lập Duân nhìn vị trí đối diện bất thình lình trống rỗng, chỉ biết cười nhạt. Đã khá lâu hắn mới chứng kiến cảnh một người muốn xa lánh hắn đấy, mà người đó lại không phải kẻ thù của hắn, còn chưa bao giờ có suy nghĩ sẽ trở thành kẻ thù của hắn.
Tư Đồ Chư Nhị tới nơi riêng tư của mình liền đóng cửa lại. Cô vác chân dọt lên giường, quấn chăn trùm người kín mít.
Căn phòng tối om đi vì bên ngoài không lấy nổi một ánh nắng mặt trời. Cô cảm thấy da thịt mình hơi lạnh, run lên, cô sợ hãi tột độ khi biết bản thân đang sống cùng một tên trùm hắc đạo, cô biết mình cần phải đối xử tốt với Hạc Lập Duân hơn. Lỡ đâu có một ngày trời muốn bão, hắn cũng cầm súng bắn nát đầu cô thì sao?
Cô ghét máu, vì mùi máu tanh nồng và gớm giếc. Máu giống như một nỗi đau khắc sâu vào ruột gan cô lúc máu của mẹ chạm vào da thịt Chư Nhị. Cô ghét cảnh đánh nhau, vì nó khiến cô bật khóc, nó khiến cô biết thế giới này không yên bình…
Chư Nhị còn nhỏ, vốn dĩ có nội tâm rất yếu ớt.
Chư Nhị đưa tay bịt chặt hai mắt mình, cô không muốn khóc vì cô sợ nếu cô khóc, mẹ trên thiên đàng sẽ buồn.
Chợt, cô cảm nhận được cửa phòng mình vừa bị ai đó mở ra. Tim Chư Nhị trong một khắc dựng ngược lên, đập thình thịch. Không phải chứ? Hắn không nên đi đến băng đảng của hắn làm việc đi à?
Hạc Lập Duân nhìn cơ thể nhỏ nhắn của Chư Nhị cuộn tròn trong lớp chăn bông. Hắn chầm chậm ngồi xuống bên giường cô, giọng hắn nhỏ nhỏ, giữa căn phòng tĩnh mịch Chư Nhị lại nghe rõ.
“Cháu ra đây.”
Cô cắn môi, “Chú đi làm đi, hôm nay cháu chưa muốn đi học!”
Hạc Lập Duân chạm vào chiếc đầu nhỏ nhô lên của cô. Hắn không nhanh không chậm vén mền ra. Lực của hắn dùng rất ít nhưng so với Chư Nhị cô không thể giữ chăn lại được.
Chỉ vài giây, thân thể non nớt của cô đã lộ diện. Hơi lạnh lướt qua làn da trắng trẻo, Chư Nhị đang mặc một chiếc đầm lanh hai dây, phong cách thích hợp cho việc cảm gió.
Hạc Lập Duân đỡ cô lên, ôm lấy người cô, cánh tay to lớn che đi hai bờ vai trần mảnh dẻ: “Cháu có thể đừng sợ ta không?”
Câu nói của hắn khiến Chư Nhị giật mình, cô ngước mặt nhìn hắn, ánh mắt hắn thoáng qua một nét cô đơn khó tả. Dường như trong một giây, cô đã nhìn thấy thế giới của một kẻ đứng đầu hắc bang như hắn vừa cô đơn vừa tội lỗi.
“Cháu… không sợ chú đâu… Chú rất tốt. Cháu chưa muốn đi học, chú trễ giờ rồi.”
Nghe loáng cũng biết được từ ngữ vừa rồi bậc từ miệng cô là có ý đuổi hắn đi. Hạc Lập Duân nhếch môi, nhẹ nhàng đặt lên trán cô một nụ hôn, nụ hôn truyền đến người khiến Chư Nhị như bị điện xoẹt tê giật.
Cô ngồi bật dậy, nhảy ra khỏi lòng ngực hắn: “Chú ơi, cháu đợi chú về mà. Chú rất bận!”
Hạc Lập Duân cúi đầu, lấy tay vuốt tóc mình ra đằng sau nhưng mái tóc lại trở về vị trí cũ: “Thay đồ đi, đừng để bị tái sốt.”
Chư Nhị nhất quyết ôm chăn không buông, cô gật đầu: “Chú đi đường cẩn thận.”
Hắn không trả lời, sau đó cánh cửa đã đóng hờ, trả lại sự yên ắng vốn có cho phòng cô.
Tư Đồ Chư Nhị đưa tay chạm trán, cảm giác Hạc Lập Duân đang đối xử với cô rất tốt.
…
Hạc Lập Duân đi rồi, Tư Đồ Chư Nhị cũng thoải mái luẩn quẩn trong nhà. Cô nhận thấy nhà hắn rất rộng, mỗi hành lang đều dài nối tới một điểm đến xa mờ nào đó như không hề kết thúc. Từng căn phòng một phòng nào cũng rộng thênh thang. Nhưng Chư Nhị thích nhất là phòng sách.
Phòng sách có tổng cộng bốn chiếc kệ, để song song với nhau. Kệ đầu tiên chủ yếu là lịch sử, bất cứ lịch sử của nội quốc hay ngoại quốc đều có đủ, mà Chư Nhị lại không thích xem những câu chuyện nặc mùi chiến tranh nên mỗi lần đến thư viện đều tự động lướt ngang.
Kệ thứ hai là sách khoa học, thực vật học và sinh vật học. Đây là chiếc kệ mà Chư Nhị hay mò mẫm nhất.
Ban đầu cô thấy nó nhàm chán, những thứ cô đọc không hiểu được là sách muốn truyền tải thông điệp gì. Nhưng kệ ba và kệ bốn là sách ngoại ngữ, cô càng không hiểu thêm nên thôi cứ nhai đỡ gϊếŧ thời gian.
Dần dần mấy ngày liền trôi qua, Hạc Lập Duân không có ở nhà là cô sẽ lấy mấy cuốn khoa học này đọc. Mười phần thì hết tám phần lơ tơ mơ nhưng ngắm nhìn động vật và hình ảnh cây cỏ các loại cũng vui lắm.
Tư Đồ Chư Nhị thản nhiên ngồi bên chiếc bàn gỗ duy nhất trong phòng, đọc say đọc mê. Ngoài trời nổi sấm, lâu lâu dọa cho Chư Nhị đứng tim.
Phòng sách không có người, màn đêm bao vây bốn bề vừa đáng sợ vừa u ám. Chư Nhị mím môi, cô dựa thân lên bàn, nhất mực nhắm chặt mắt lại, chỉ hy vọng khi cô tỉnh lại thứ cảm giác này sẽ biến đi.
Nào ngờ, Tư Đồ Chư Nhị ngủ một mạch tận chiều tối sau đó. Lúc cô choàng tỉnh, cả căn phòng tối đen như mực, Chư Nhị giật mình hoảng hốt, cô bật dậy tháo chạy khỏi phòng.
Trời bên ngoài mưa như vũ bão, ông trời thì gào thét không ngưng. Chư Nhị đi quanh nhà tìm kiếm, kết luận, hắn chưa về…
Cô bặm môi, quyết định xuống nhà bếp. Bếp trưởng đang dọn dẹp thấy cô đi tới thì bất ngờ: “Tiểu thư, cô đói bụng sao?”
Cô lắc đầu: “Cháu được nấu ăn không?”
Bác đầu bếp hơi lúng túng, “Như vậy… cô nấu ăn được?”
Cô gật đầu: “Cháu có học từ mẹ.”
Bếp trưởng đảo mắt suy nghĩ, cuối cùng vẫn nhường bếp cho cô. Chư Nhị thành thục dùng gạo nấu cháo, cô loay hoay cũng không quá lâu, kết cục làm ra một bát cháo trắng nhưng cô không ăn.
Bếp trưởng thì ra sức khen ngợi: “Tiểu thư nhà ta không ngờ có thể nấu ăn giỏi như vậy.”
Chư Nhị không để tâm, ngó ra ngoài cửa sổ như chờ đợi một bóng người mãi không thấy đâu.
“Tiểu thư nhớ ông chủ à?” Đầu bếp thấy cô mặt mày ủ rũ, còn không nhìn ra được cô có nhiều tâm sự.
Chư Nhị thở một hơi nặng nề, nhớ lại ánh mắt trống rỗng của hắn lúc sáng, cô cất giọng hỏi: “Chú ấy là một người rất đáng sợ phải không ạ?”
Bếp trưởng ngỡ ngàng, bà xoa cằm ngẫm nghĩ, rồi bảo: “Chỉ cần cô không phải kẻ thù của ông chủ, ngài ấy sẽ không đáng sợ chút nào.”
Chư Nhị phồng má quay mặt đi. Trong lòng nhanh chóng phán một câu: “Nói dối! Bác ấy run hết cả người rồi kìa!”
Đợi được ba mươi phút, bát cháo trắng nguội lạnh nhưng Chư Nhị không có ý định ăn nó. Cô ngồi yên một vị trí trông ngóng bên ngoài cửa, cảm giác toàn thân sắp rã đông mà tê tái cũng không nhúc nhích.
Mãi đến khi từ ngoài sân truyền đến tiếng xe hơi đổ lại. Cô hớn hở, vội vàng chạy ra xem.
“Chú ơi!” Cô kêu một tiếng.
Hạc Lập Duân thân hình cao lớn, từ từ tiến vào nhà. Thấy cô đứng trước cửa đợi mình, hắn cười: “Cháu thật sự đợi ta?”
Cô gật đầu nhưng tròng mắt rung rung, “Vâng. Nhưng chú ơi… chú không sao chứ…?”
Hạc Lập Duân lúc đi ăn mặc chỉnh tề, áo xám quần đen. Tuy nhiên, lúc trở về, máu đỏ thấm hết vạt áo hắn…