Hạc Lập Duân hơi giật mình, hắn quay đầu lại nhìn cô. Thấy thân hình nhỏ bé của Chư Nhị đang vịn cầu thang đi chân trần bước xuống, rồi nhỏ giọng nói với đầu dây bên kia điện thoại: “Tôi có việc, gọi lại sau.” Song, lập tức ngắt máy.
Đút điện thoại vào trong túi quần. Hắn bước tới gần cô, vươn tay muốn đỡ cô.
Tư Đồ Chư Nhị không biết vì sao bản thân không thấy sợ hãi trước Hạc Lập Duân, rõ ràng hắn trong mắt người khác áp đảo như vậy, rất tự nhiên đưa tay mình nắm lấy tay hắn.
Hai da thịt chạm vào nhau, lòng bàn tay hắn ấm áp vô cùng, tưởng chừng như một chiếc lò sưởi đang ôm ấp cô.
Hạc Lập Duân sợ cô lạnh, hiện tại trời đang là mùa mưa, từng đợt gió khẽ cũng dễ làm người ta nhiễm bệnh.
Một giây sau đó, từ hành động nắm tay biến thành hắn bế thốc cô lên. Tư Đồ Chư Nhị bị bất ngờ, cô bám lấy cổ hắn trước độ cao đến choáng ngợp. Bình thường đứng dưới đất cũng biết người đàn ông này rất cao nhưng không nghĩ tới có thể khiến cô mất đà tầm nhìn đến thế.
Hắn xoa xoa chiếc lưng gầy gò của cô, “Ta sợ con lại phát sốt nữa, như vậy ổn chứ?” Hắn giống như một người cha, chỉ một tiểu tiết nhỏ cũng lo lắng cho Chư Nhị.
Đã khá lâu rồi Chư Nhị chưa từng đối mặt với việc ai đó sẽ quan tâm đến mình. Cảm giác sống mũi hơi cay, cô sụt sịt như em bé: “Không sao ạ.”
Hạc Lập Duân khẽ nhoẻn miệng, hắn bế cô tới một chiếc ghế sô pha, đặt cô ngồi nhẹ nhàng, hắn thản nhiên ngồi bên cạnh.
Tư Đồ Chư Nhị đang khó hiểu, có rất nhiều câu hỏi trong đầu hiện ra nhưng không biết phải bắt đầu từ đâu. May thay ngay giây kế tiếp, Hạc Lập Duân đã bắt chuyện:
“Đêm đó cháu chưa nói tên cho ta biết đã đùng đùng chạy đi.”
Chư Nhị vừa nhớ ra, từ trước đến giờ chỉ có mỗi mình cô là biết danh tính của hắn, cô ho khẽ: “Cháu tên Chư Nhị.”
Hạc Lập Duân nghiêng đầu: “Họ Chư?”
Cô lắc lắc qua lại: “Là họ Tư Đồ ạ.”
Hạc Lập Duân thoáng tròn mắt, Chư Nhị mím môi, ngấm ngầm đoán ra được hắn đang nghĩ gì. Họ Tư Đồ hiện tại là họ nổi tiếng nhất ở Chỉ Chân. Một gia tộc lớn với truyền thống gia đấu kéo dài nhiều đời nhưng cũng vô cùng tôn ti trật tự. Có thể vài năm sau sẽ không phải là gia môn đứng đầu nhưng hiện tại thì chính là kẻ đứng đầu.
“Bố cháu bị đuổi khỏi Tư Đồ gia, cháu đi theo bố nên không thể về nhà…” Cô giải thích.
Trong mắt Hạc Lập Duân, ngay từ đầu Chư Nhị đã là một cô bé rất lanh lợi, hắn không cần nói nhiều, chỉ nhìn qua biểu cảm là cô đã biết đối đáp. Với tính cách nhanh nhẹn này của Chư Nhị, hắn rất hài lòng.
“Vậy hiện tại cháu vì sao lại ở cô nhi viện?” Hắn tựa lưng vào thành ghế, khoanh tay trước ngực.
Tư Đồ Chư Nhị ngước mắt nhìn trần nhà, mong cho đừng một giọt lệ nào sẽ tuôn rơi, “Mẹ cháu vì bị đánh đập nên mất, bố cháu… ông ấy bỏ nhà ra đi lâu rồi. Cháu không muốn làm người hành khất nên chạy lên thành phố, chắc chú cũng biết, cô nhi viện không nhận cháu.”
Hạc Lập Duân trầm mặc, hắn nắm lấy hai cánh tay cô, Chư Nhị bị lôi làm sao ngồi gọn lên đùi hắn. Giữa thân thể cường trán của hắn, cô trông giống như con gái hắn vậy.
Giọng hắn nhè nhẹ, thủ thỉ từ sau lưng truyền đến tai cô, cảm giác có chút ngại nên tai cô đỏ tía: “Cháu rất thật thà, nhưng cháu có thể mạnh dạn nói hết những gì cháu trải qua cho ta như thế. Cháu không sợ ta sao? Cháu có biết ta là ai không?”
Tư Đồ Chư Nhị đảo quanh con ngươi suy nghĩ, nhìn ngôi nhà cao cửa thì rộng bốn bề, tính thêm cả những bộ âu phục hắn hay mặc, cô chỉ biết hắn là một người rất giàu có.
“Cháu biết, chú là người tốt.”
Hạc Lập Duân kinh ngạc, ngay cả những người giúp việc đang nép ở gian bếp cũng phải rợn sống lưng.
Hạc Lập Duân tỏ ra thích thú, hắn đưa tay lên chống một bên đầu, nhìn bé gái đã được lau sạch sẽ mặt mũi, không còn cảm giác dơ bẩn như lúc trước đang ngồi trên chân mình.
“Tại sao cháu nghĩ ta là người tốt?”
Tính ra thì Chư Nhị không chỉ nghĩ hắn là người tốt, một chút sợ hãi với hắn cũng không có. Lẽ nào là nhờ hiệu ứng cánh bướm của việc cứu người?
Đối với Tư Đồ Chư Nhị, cô nhận biết thế giới này đang đứng trước một lối sống vừa vô tình vừa bạc nghĩa. Vậy nên cô sớm cho rằng Hạc Lập Duân là người tử tế.
“Chú đã cứu cháu, lúc trước cháu rất bẩn thỉu, chú cũng không ngại cho cháu về nhà chú. Những người giàu thời nay đều sẽ quan tâm đến những kẻ đầu đường xó chợ như cháu sao?”
Trên thực tế là không. Những người giàu làm gì có mấy ai sẽ dang tay giúp đỡ cô? Gặp được một người như vậy rất hiếm, cô vô cùng cảm kích.
Hạc Lập Duân vừa cảm thấy tức cười vừa cảm thấy thương cho Chư Nhị. Chư Nhị trước mặt rất thông minh nhưng có phần nào đó vẫn còn ngây thơ.
Cô hệt như một con thỏ con tự chui vào hang sói.
“Cháu thật sự không biết ta là ai, đúng chứ?” Đột nhiên hắn hỏi lại.
Chư Nhị gật đầu. Hắn bật cười, vươn tay vuốt vuốt những sợi tóc mỏng của cô, “Ta không phải người tốt.”
Chư Nhị cư nhiên không đoán được tại sao hắn lại nói thế, cô đánh giá hắn là người khiêm tốn: “Nhưng đối với cháu, chú luôn là người tốt.”
“Chỉ cần ai đó cứu cháu, cháu sẽ cho rằng họ là người tốt ư?” Hắn đáp trả rất nhanh khiến Chư Nhị trở tay không kịp.
Cô vò chặt vạt áo ngủ trên đùi, “Không phải, vì linh cảm cháu nói cho cháu biết chú chắc chắn là người tốt.”
Hạc Lập Duân chằm chằm khuôn mặt của cô, suốt cả buổi chiều hôm đó hắn cứ cong môi cười mãi. Đối với cô thì rất bình thường nhưng thật sự cô không biết, người giúp việc lẫn vệ sĩ hay thuộc hạ của hắn thấy cảnh này đều sởn hết gai ốc.
…
Và sự thật đã chứng minh cho Tư Đồ Chư Nhị thấy. Hạc Lập Duân, hắn đúng là không phải một người tốt… hoàn toàn.
Đó là vào một buổi sáng tinh mơ, khi nghe thấy từ bên ngoài có tiếng người nói to nói nhỏ, âm thanh vô cùng chói tai như họ đang cãi nhau. Điều đó thôi thúc bước chân cô rời khỏi giường.
Tư Đồ Chư Nhị đi xuống lầu, cô đảo mắt tìm bóng dáng của Hạc Lập Duân. Chỉ mới ở tại nhà hắn và được hắn nhận nuôi kể hôm nay là đủ một tuần nhưng tìm hắn vào mỗi sáng sớm trở thành một thói quen mới của cô.
Bậc cầu thang dần khép lại, bước chân của Chư Nhị đã chạm đất, cô nhỏ giọng kêu: “Chú ơi?”
ĐOÀNG!
Tư Đồ Chư Nhị giật bắn mình, tiếng động rất lớn, cô có thể liên tưởng được đó là tiếng súng. Trong lòng nảy sinh một nỗi sợ hãi, cô gái nhỏ rảo bước nhanh hơn về phía sân trước.
Tầm mắt cô vừa hiện ra thảm cỏ xanh và bầu trời quang đãng nhưng cảnh tượng thật khó mà quên được.
Hạc Lập Duân đứng song song với một người đàn ông trẻ tuổi, tay hắn cầm một cây súng ngắn, miệng súng vẫn còn làn khói mòng mỏng bay nghi ngút.
Người đàn ông kia, vết máu đỏ chót nằm ngay vùng ngực trái khuỵu đầu gối xuống, rồi ngã sõng soài dưới nền đất.
Hạc Lập Duân cùng đồng tử khát máu, lạnh lùng, giọng điệu cũng đáng sợ hơn: “Là cậu trách tôi dùng lời lẽ chứ không dùng hành động. Như cậu mong nguyện.”
Đôi bàn tay đang đan lại vào nhau của Chư Nhị hơi run, đôi chân trắng nõn của cô cũng nhúc nhích, tròng mắt giật giật.
Hắn, gϊếŧ người rồi…
“Chú…”
Cô bất giác khẽ gọi. Hạc Lập Duân như vậy mà lại nghe thấy. Hắn xoay người, gương mặt tựa hồ là một con ác quỷ đột lốt thiên thần đang hướng về cô.
Chư Nhị cắn môi dưới, cô không cho phép bản thân hành xử quá kích.
Hạc Lập Duân nhét cây súng vào túi quần của hắn. Chậm rãi tiến tới chỗ cô, quỳ một chân, hắn thở dài: “…Tiểu Nhị, chú không phải người tốt.”
Đã cố sức kìm nén nhưng nước mắt vẫn bất thình lình trượt nhẹ qua gò má cô. Hắn đưa tay quệt đi giọt nước trong veo ấy. Chư Nhị không theo bản năng, cũng chẳng hề né tránh.
Hạc Lập Duân nhẹ giọng: “Ta bế cháu nhé? Chúng ta cùng ăn sáng. Hôm nay ta sẽ gửi cháu đến trường học.”
Chư Nhị là cô bé lanh lợi, Hạc Lập Duân đã nghĩ, nếu cho cô ăn học đàng hoàng sau này sẽ còn là người có ích cho xã hội đến bao nhiêu?
Chư Nhị gục gật, Hạc Lập Duân thản nhiên bế cô vào nhà. Cô quàng tay ôm lấy cổ hắn như thường lệ, nhưng ánh mắt vẫn nhìn về phía xác của thanh niên trẻ tuổi kia.
Từ đấy về sau, cô mới biết hắn vốn là một tay xã hội đen.