Thời gian trôi qua từng chút một, Lạc Thần ở bên ngoài chờ đợi mà ngày càng sợ hãi, anh đã đi qua đi lại bên ngoài hành lang không biết bao nhiêu lần rồi, tim đập như muốn nổ tung.
Mẹ Hạ rốt cuộc chạy đến kịp thời, tóc có chút rối, giống như chưa kịp chải vậy. Thấy Lạc Thần mặt mũi căng thẳng, mẹ Hạ nhịn không được cười bảo:
“Có cảm giác như người chuẩn bị sinh là con chứ không phải Hạ Điềm.”
Lạc Thần xấu hổ sờ mũi, đưa tay đỡ mẹ vợ ngồi xuống ghế. Anh chưa từng trải qua cảm giác chuẩn bị làm bố, sao có thể không sợ đây? Hơn nữa vừa rồi Hạ Điềm mắng anh rất nhiều, lần này sinh xong chỉ sợ anh bị cho ra rìa mất.
Hai người ngồi xuống ghế, ở bên ngoài lẳng lặng chờ đợi, còn chưa kịp chờ được Hạ Điềm sinh xong thì bên ngoài đã phát ra mấy tiếng la hét ầm ĩ.
“Aaa! Cứu với!”
“Chuyện gì vậy? Sao lại có khủng bố ở đây?”
“Chạy trước đã rồi tính!”
Tiếng ồn một lúc một to, dọa cho mẹ Hạ sắc mặt xanh mét, vội hỏi:
“Chuyện gì vậy?”
Lạc Thần mặt mũi âm trầm, vội vàng đỡ mẹ Hạ dậy rồi rút điện thoại ra bấm số, bên kia truyền tới giọng nam bình tĩnh:
[Lạc tổng, phía sau bệnh viện có một đám người đang cầm dao gây thương tích cho người xung quanh, mọi người đang rất hoảng loạn.]
Nghe cấp dưới báo cáo, Lạc Thần đột nhiên có dự cảm không lành, vội ra lệnh:
“Các cậu qua đây.”
Nói xong, anh quay sang nhìn mẹ Hạ, nói:
“Mẹ, con cho người đưa mẹ về trước.”
“Không được! Hạ Điềm còn đang trong phòng sinh, mẹ sao có thể về được? Làm sao bây giờ, nếu lửa lan đến đây thì làm sao bây giờ?”
Lạc Thần nhìn mẹ Hạ bối rối muốn chạy vào phòng sinh, bất đắc dĩ phải đưa tay giữ bà lại, sau đó đưa mắt ra hiệu cho đám người vừa đi đến bên này.
Hai tên vệ sĩ cao to lập tức hiểu ý mà di chuyển lại gần, cẩn thận kéo lấy mẹ Hạ, muốn đưa bà ra ngoài.
“Không! Bỏ ra! Lạc Thần! Con kêu bọn họ bỏ mẹ ra!”
Mẹ Hạ chỉ một lòng muốn ở lại, lúc này bệnh viện đột nhiên xảy ra chuyện, sao bà có thể bỏ con gái đang trong phòng sinh mà chạy trốn được? Bà sao có thể yên tâm chứ?
Lạc Thần khó xử đưa tay ra hiệu, sau đó mới nói:
“Con xin lỗi, con sẽ cho người bảo vệ tốt Hạ Điềm, mẹ cứ yên tâm về trước, lát nữa có chuyện gì con sẽ gọi cho mẹ.”
Một trong hai tên vệ sĩ đột nhiên đưa tay ôm ngang mẹ Hạ lên, lần này không phải lôi kéo nữa mà là mặc kệ sự phản kháng của bà, trực tiếp ôm bà ra ngoài.
Lạc Thần quay đầu nhìn một đám người ở cách đó không xa chạy tán loạn, hơi nhíu mày một cái.
Lúc đến bệnh viện anh chỉ mang theo năm vệ sĩ, hai người đưa mẹ Hạ rời đi, ba người còn lại thì đứng cách đó không xa, không đủ dùng.
Bấy giờ tình hình trở nên có chút hỗn loạn, số lớn bệnh nhân tụ tập lại một chỗ, ở bên đó vội vã chạy trốn, đụng trúng nhau, có người còn ngã lăn ra đất.
Lạc Thần cũng không tránh khỏi nóng nảy, Hạ Điềm đã được đưa vào phòng sinh được một lúc rồi, bây giờ đang trong giai đoạn nguy hiểm, bảo anh phải làm thế nào bây giờ?
Lạc Thần có tiền, nhưng cũng không phải cái gì đều có thể làm được, anh cũng sẽ lo lắng và sợ hãi.
Trong đám đông hỗn loạn, có người già bị đẩy ngã không đứng dậy nổi, có trẻ nhỏ bị lạc mất bố mẹ, thậm chí chỗ Lạc Thần cũng không ít người xô đẩy chạy qua.
Lạc Thần vội chỉ vào vệ sĩ của mình, ra lệnh:
“Cậu đi xem tình hình thế nào rồi, hai người còn lại giúp những bệnh nhân kia.”
Vệ sĩ vừa rời đi không lâu, phòng sinh liền mở ra, y tá tò đưa mắt tò mò nhìn anh:
“Anh là người thân của cô Hạ?”
“Đúng vậy.”
Lạc Thần hơi liếc mắt nhìn vào trong, muốn tìm kiếm thân ảnh của Hạ Điềm, đáng tiếc cũng không nhìn được gì ngoài góc giường.
“Chúc mừng anh, bé gái nặng ký, rất đáng yêu. Mẹ con bọn họ đều bình an, chỉ là cô ấy hơi mất sức.”
Y tá mỉm cười nói, sau đó nghe được tiếng la hét ầm ĩ, sắc mặt cũng trở nên kì quái. Cô nghiêng đầu nhìn đám đông, lúc này mới giật mình bảo:
“Bên ngoài xảy ra chuyện gì vậy?”
Lạc Thần vội vàng trấn an:
“Không có gì, đừng lo lắng, đã gọi cảnh sát rồi.”
Y tá nghe nói đã gọi cảnh sát cũng thở phào một hơi, nói:
“Anh qua phòng chờ bên cạnh ngồi trước, lát nữa chúng tôi sẽ ôm bé qua cho anh xem.”
“Được rồi…”
Lạc Thần luôn cảm thấy có chút kì quái, nhưng cuối cùng vẫn quay trở lại phòng chờ, lúc này vệ sĩ anh phái ra vẫn chưa quay về.