Vừa nói, Lạc Thần vừa cầm một miếng táo đặt bên môi Hạ Điềm, cười dụ dỗ:
“Bé ngoan, ăn táo đi.”
“Anh tưởng em là con nít chắc?”
Hạ Điềm duỗi tay ngắt thịt bên hông Lạc Thần, nhưng rất ngoan ngoãn hé miệng cắn một miếng. Thai nhi rất khỏe, nhưng cũng vì vậy mà cô nghén càng thêm nghiêm trọng, bác sĩ dặn dò không biết bao nhiêu là thứ, bị gia đình cô phiền đến mức tóc sắp rụng hết.
Thời gian Hạ Điềm dưỡng thai, Lạc Thần không cho cô đi ra ngoài thường xuyên, anh luôn ngủ không ngon vì phải đề phòng Vương Tuyết Tình ra tay với cô.
Cứ như vậy, không chỉ Hạ Điềm gầy đi, mà Lạc Thần cũng có chút sụt cân.
“Anh làm sao vậy? Dạo này công ty rất bận?” Hạ Điềm phát hiện ra anh mệt mỏi, không nhịn được mà hỏi.
“Không có gì, chỉ là chút việc vặt, em chăm sóc tốt cho bản thân là được.”
Lạc Thần đưa tay ôm cô vào lòng, nhẹ nhàng giúp cô xoa thắt lưng. Đêm này, anh cố gắng ngủ sớm để không khiến cô lo lắng.
Công ty gặp chuyện, anh sao dám nói cho cô biết? Từ ngày anh đuổi Vương Tuyết Tình ra khỏi công ty rồi cưới Hạ Điềm, Vương Tuấn đã hai lần cố tình ra giá cao thu mua cổ phiếu của công ty, khắp nơi chèn ép anh.
Trước kia bọn họ cũng là bạn, nhưng từ sau khi Vương Tuyết Tình rời khỏi Lạc Hoa, Vương Tuấn thân làm anh trai của cô tất nhiên sẽ đứng về phía cô, đơn giản trở mặt.
Chuyện xảy ra vẫn nằm trong dự tính, Lạc Thần tuy mệt, lại tuyệt nhiên không sợ.
Tháng thứ tư, rốt cuộc siêu âm ra cái thai trong bụng Hạ Điềm là con gái, khiến Lạc Thần sung sướng như lên mây.
Tại sao anh lại thích con gái? Anh cũng không biết! Nhưng mà đơn giản là thích…
Trong thời gian này, có rất nhiều người muốn hợp tác với Lạc Hoa, muốn tìm Hạ Điềm, nhưng cô giống như bốc hơi khỏi giới giải trí vậy.
Tuy mới mấy tháng, nhưng Hạ Điềm cảm giác như đã mấy năm rồi vậy. Dù biết thiên chức của người phụ nữ là làm vợ - làm mẹ, nhưng cô vẫn rất khó chấp nhận rằng mình sắp sinh, hơn nữa lúc nào cũng phải mang một cái bụng to thật to đi lại quá khó khăn.
Vừa mới vượt qua được thời kì thai nghén, lại phải thấp thỏm nghĩ đến việc sinh đẻ. Một nỗi sợ hãi không tên dần dần xâm chiếm tâm trí cô, cô không tránh khỏi cáu gắt, nhưng với tính khí của mấy bà bầu mà nói, cô đã rất dễ chịu rồi, còn trong khả năng chấp nhận được.
Càng gần ngày sinh, Hạ Điềm càng khẩn trương, buổi tối ngủ cũng hay giật mình tỉnh giấc.
Cô luôn có dự cảm không lành, nhưng khi cô nói ra cảm giác bồn chồn trong lòng, lại luôn bị mọi người cười trêu là lo lắng không đâu.
“Phụ nữ sắp sinh luôn như vậy, cậu đừng lo.” Tô Ngữ cười hì hì an ủi.
Hạ Mạc vừa ăn trái cây vừa liếc mắt nhìn Tô Ngữ:
“Chị sinh rồi hay sao mà biết?”
“Thằng quỷ này, không chọc chị là mày chịu không được à.”
Cô gái nào đó tức giận tung một cước vào mông Hạ Mạc, đến bây giờ cô vẫn độc thân đây, sắp trở thành gái ế mất rồi.
Bọn họ tụ tập ở một chỗ vui chơi giải trí lành mạnh, giúp Hạ Điềm bớt buồn chán.
Sau vài lần được khuyên nhủ, Hạ Điềm rốt cuộc không quá căng thẳng nữa, có lẽ thật sự không phải giác quan thứ sáu đang cảnh báo đâu, mà là cô lo xa.
Nghĩ vậy, tâm trạng của cô cũng tốt hơn một chút.
Mẹ Hạ thường xuyên ở chỗ của Hạ Điềm, làm rất nhiều đồ ăn ngon bồi bổ sức khỏe cho cô, chuẩn bị đủ thứ linh tinh cho cháu gái của bà. Mà Lạc Chi Quang cũng thỉnh thoảng ghé thăm, mua không ít thứ tốt.
Thời gian mấy tháng không phải dài cũng không phải ngắn, đủ cho ông chấp nhận chuyện của Lạc Thần và Hạ Điềm, bây giờ cháu gái sắp ra đời rồi, ông còn nói được lời gì chứ.
Một thoáng không để ý, ngày sinh của Hạ Điềm cũng đến.
“Đau đau đau… bây giờ em đau sắp chết rồi! Tại sao đàn ông không phải sinh con chứ? Aaaa…”
Hạ Điềm vẫn còn sức kêu gào, hại Lạc Thần chảy mồ hôi lạnh. Anh là người chứng kiến hết thảy quá trình cô dưỡng thai, sâu sắc cảm giác được nỗi cực khổ mà cô phải chịu, bây giờ nghe đến câu “tại sao đàn ông không phải sinh con” cũng thoáng hoảng hốt.
Cảm tạ trời cao, may mà đàn ông bọn họ sinh ra không có chức năng mang thai. Lạc Thần thầm nghĩ, tất nhiên, ngoài miệng vẫn phải an ủi vợ mình:
“Em đừng gấp, sau này anh sẽ thay em sinh!”
“Còn có sau này? Anh mơ tưởng!”
Hạ Điềm đưa tay nhéo hông anh, hai người cùng đau còn hơn một người!
Lạc Thần trưng ra vẻ mặt bất lực, để cô hành hạ mình, sau đó gọi y tá tới, sẵn tiện gọi điện thoại thông báo cho cả nhà biết.
Chỉ là Hạ Điềm sinh ngay giữa đêm, lúc này Lạc Thần chỉ có thể liên lạc với mẹ Hạ, về phần ông nội sức khỏe dạo gần đây không còn tốt nữa, hay là không làm phiền thì hơn.
Nằm trên giường bệnh, Hạ Điềm cảm thấy mình như đang nằm mơ, nửa thân dưới bắt đầu đau từ nửa đêm, hiện tại đã quá nửa tiếng mà vẫn chưa dứt. Thật sự không ổn rồi, cô nghĩ mình sắp chết, bây giờ còn chưa vỡ nước ối thì bao giờ mới sinh xong?
Lần đầu sinh, tâm lý Hạ Điềm không quá ổn định, lúc này mẹ Hạ còn đang vội vã chạy tới. Lạc Thần thì bị ngăn ở bên ngoài chờ!
Hạ Điềm cố gắng bình tĩnh lại, mắt nhìn trần nhà, tim cô đang đập điên cuồng, lồng ngực không ngừng phập phồng lên xuống.
Đây có lẽ là lần đầu, và cũng là lần cuối cô đi sinh! Hạ Điềm âm thầm hạ quyết định...