Hàn Du Khương yêu thương ôm cô một cái rồi hôn nhẹ lên trán:" Nếu đã về thì ở lại ít bữa. Mọi người đều rất nhớ bảo bối."
"Cục cưng, ở lại ít hôm đã rồi hẵng về. Dù sao cũng lâu rồi. Không thể cứ tránh mãi như vậy." Hàn Lãnh Phong cũng yêu thương khuyên cô.
Hàn Bạc Băng chẳng nói gì chỉ lẳng lặng đi về phòng trên tầng hai.
Đây là nhà cô, nơi có nhiều kỉ niệm tuổi thơ và gia đình hạnh phúc ấm áp cô có mẹ, có ba, có anh hai. Tại sao cô lại không muốn ở lại đây chứ
Chỉ là cô sợ. Sợ đối diện với người đó, một người cô từng yêu sâu đậm. Không bây giờ vẫn còn yêu người ấy rất nhiều. Nhưng người ấy lại tàn nhẫn đâm một nhát sâu vào tim cô.
Chỉ sợ nếu đau thêm lần nữa cô sẽ không chịu nổi mất. Cô càng không muốn để tiểu bảo bối của cô gặp người đó. Cô sợ cậu nhóc cũng sẽ tổn thương. Nó còn quá bé đều hiểu chuyện này.
••••••••
"Tiểu bảo bối, cháu muốn đi chơi cùng chúng ta không??"Hàn Du Khương thấy cháu ngoại mặt ỉu xìu nên rủ rê.
Tiểu bảo bối đưa đôi mắt lấp lánh như kim cương nhìn mommy. Cô hiểu ý xoa đầu nhóc rồi gật đầu.
"Mọi người đều ở đây sao??? Còn tưởng là đi cả rồi chứ. Băng Băng có muốn đi dạo một vòng không cũng lâu rồi không về đây..." Minh Nhị mới sáng sớm đã mò mặt đến rủ Hàn Bạc Băng đi dạo.
Nhóc con lon ton chạy đến lắc lắc tay làm nũng:"Mommy con có thể đi cùng không."
Nhìn con trai lật mặt nhanh như bánh tráng đành bó tay chịu thua.
"Về chịu phạt h rồi quay lại, nhớ chéo bản phạt?? " Hàn Bạc Băng vẫn nghiêm khắc bắt nhóc chịu phạt.
"Mommy,...."
"Con còn tiếp túc thì đừng trách mommy tàn nhẫn."
"Chào ông ngoại, chào cậu, chào papa, chào mommy bảo bối đi trước. Ngày mai chúng ta lại gặp ạ." Cái miệng lại chem chẻm chào rồi đi. Nhóc sợ mẹ lại thay đổi quyết định thì truốt luôn nên đành nhanh nhẹn về chịu phạt.
Hàn Lãnh Phong phì cưới với thằng cháu đáng ghét:" Bảo bối, em có thấy thằng nhóc này rất giống em không??"
Hàn Bạc Băng bĩu môi lắc đầu:"Chẳng phải do sư huynh chiều nó quá hay sao??" Minh Nhị trợn tròn mắt băn khoăn suy nghĩ rồi tiếp lời cô:"Sư muội, chỉ tại muội quá nghiêm khắc với nó thôi..!!!"
Hàn Bạc Băng đôi mắt diều hâu nhìn Minh Nhị :"Huynh thử nói lại xem thế nào??" Minh Nhị vuốt vuốt cổ áo trên người bỏ lại ghế ngồi cùng Lãnh Phong (là Hàn Lãnh Phong đó) mặt vẫn tỉnh như ruồi:"À.... Ừm....Tại sư huynh....muội VÔ TỘI..." Minh Nhị còn cố tình nhấn mạnh hai chữ "VÔ TỘI".
"Đám người trẻ các con đúng là làm ông già như ta thấy tủi thân. Ở đây chẳng có ai nói chuyện hợp cả. Ta phải tìm ông bạn già thôi."
Hàn Du Khương đứng dậy nhìn ba người trẻ tuổi nói rồi bỏ đi.
Hàn Bạc Băng nghe vậy liền tươi cười:"Ba bảo con ở lại để ba đi sao??? Còn nhớ ông bạn già hơn cả con gái cưng nữa. Thật quá đáng."
"Bảo bối, ba đâu có ý đó. Không đi nữa, ta ở lại với đại đại bảo bối nhà ta. Được không." Hàn Du Khương sợ cô dỗi liền đi đến dỗ dành như dỗ cháu ngoại.
Minh Nhị:"........"
Hàn Lãnh Phong :"........"
Người làm:"........"
Ai nấy đều cạn ngôn với hai cha con nhà này. Cứ như là nhân tình vậy
Nhưng nói vậy thôi người trong nhà đã quen với cảnh này âu yếm, nhưng lâu rồi không thấy lại nên bây giờ thấy lạ cũng là chuyện bình thường (đôi lúc mình thấy logic của mình có chút vấn đề.)
"Không phải cậu định rủ nó đi đâu sao?" Hàn Lãnh Phong hỏi Minh Nhị.
Minh Nhị như sực nhớ ra gì đó hích vai Hàn Bạc Băng cười tươi hỏi:"Sư muội, đi thôi."
"Đi đâu chứ, đợi nhóc con về rồi đi cũng được. Muội muốn nó biết thêm về quên nhà." Hàn Bạc Băng gãi gãi đầu mệt mỏi rồi đi về phòng.
"Như vậy cũng được, đợi tiểu bảo bối vậy. Sư huynh còn có việc, mai huynh đến đón muội với con."
Hàn Lãnh Phong lắc đầu cảm thán trong lòng:"Nghe sao mà cảm động quá vậy. Đến rủ đi chơi không được thì liền bảo bận việc. Người gì đâu mà vô lý!!!!."
"Bảo bối, em ở nhà thật sao. Anh hai đến công ty với ba. Có gì thì gọi nghe chưa." Hàn Lãnh Phong không yên tâm dặn dò. Hàn Bạc Băng ở trong phòng ló đầu ra "Vâng" một tiếng lớn rồi vào phòng lướt wed.
_________________
Sáng hôm sau.
Đang lim dim ngủ bỗng có cái gì đó mền mền thơm thơm như cục bột nhỏ chui vào người. Cô nhẹ nhàng vòng tay ôm cục bột vào người miệng lẩm bẩm:"Tiểu bảo bối, ngủ đi. Đừng quậy mẹ."
Nhóc cọ cọ đầu vào người cô rồi ngủ cùng đến tận trưa mới dậy.
"Con về từ khi nào vậy??" Hàn Bạc Băng ngạc nhiên thấy con trai như cục bột nhỏ chẳng biết nằm trong lòng mình ngủ từ khi nào
Nhóc dụi dụi hai mắt trả lời:"Tiểu bảo bối về lúc sáng, mommy còn ôm con ngủ nữa cơ." Cô vươn vai một cái đã đời rồi đi vệ sinh cá nhân cùng nhóc con.
"Hai mẹ con ngủ sướng quá nhỉ??" Hàn Lãnh Phong đùa cợt hai mẹ con.
"Tại nhóc con này ôm ngủ thích quá mà!!" Cô tiếp tục đổ tội cho tiểu bảo bối.
Nghe vậy nhóc cười tươi như hoa nhìn cô:"Để tiểu bảo bối làm gối ôm cho mommy cả đời đi." Cô xoa đầu nhóc :"Con định bỏ mommy yêu cô nào sao??" Nhóc cười tít hai đôi mắt tròn xoe lắc đầu liên tục.
"Dậy từ khi nào?? Đi ăn cùng mọi người không hai bảo bối??" Hàn Du Khương yêu thương hai bảo bối hỏi.
"Sư huynh chưa đến sao??" Cô hỏi.
"Bảo bối, em nghĩ cậu ta thiếu được sao?? Đã đến nơi, đặt bàn đặt món không phải lo cho cậu ta." Lãnh Phong cười trả lời.
"Tiểu bảo bối đói rồi mommy yêu dấu." Nhóc lắc lắc tay giục.
Cô cúi xuống nhìn con trai đang cầm tay mình lắc cười khổ:"Con muốn đi ăn hay gặp papa, mommy còn không biết sao. Yêu tinh cả đôi."
Nhóc lại cười tít hai mắt vui mừng tột độ và được hàn Lãnh Phong bế lên xe.
Nhà Hàng Rose. Nhà Hàng năm sao bậc nhất Trung Quốc.
"Papa a a a......"
Cả nhà hàng đều quay lại nhìn chỗ phát ra âm thanh non nớt mà ngọt sớt của cục bột nhỏ đang lon ton chạy vào.
"Tiểu bảo bối. Nhớ ba sao??" Minh Nhị đưa tay bế nhóc lên chạm nhẹ mũi nhóc hỏi.
Nhóc gật gật cái đầu nhỏ của mình rồi hôn nhẹ lên má Minh Nhị.
"Con học đâu ra cái điệu làm nũng lấy lòng vậy?" Cô hỏi con trai. Cậu con trai đưa đôi mắt ngây thơ nhìn papa Minh Nhị rồi lanh lợi mở miệng.
"Papa bảo nếu mẹ buồn thì gọi papa làm như vậy mommy sẽ hết buồn."
"Được lắm, dám dạy thằng bé như vậy. Cẩn thận." Cô lườm đôi mắt lam đáng sợ nhìn Minh Nhị đe dọa.
Minh Nhị liền thả nhóc phản bội trên tay xuống kéo ghế cho sư muội ngồi lấy lòng. Trong lòng trách thầm tiểu bảo bối :" bán đứng papa, con được lắm."
Những người có mặt đều lấy làm ngưỡng mộ. Ai cũng nghĩ họ là một gia đình có cậu con trai dẽ thương, đáng yêu. Có chàng chồng biết lo lắng, quan tâm và cưng chiều vợ con hết mức.
Ở phòng Vip nhà hàng Rose Vương Hạo Thiên đang bàn chuyện làm ăn với đối tác cùng Trương Hằng.
Tuy là bàn chuyện làm ăn nhưng trong phòng rất căng thẳng. Các vị đối tác đều tỏ ra sợ sệt, lo lắng khi đối diện với khuôn mặt lạnh như tảng băng nghìn năm của Vương Hạo Thiên.
Bàn ăn bên khác vui vẻ thoải mái mọi người đều cười nói vui vẻ, một gia đình ấm áp hạnh phúc làm nhiều người ghen tỵ.
"Đồ ăn chắc sắp ra rồi. Đi rửa tay nào bảo bối và tiểu bảo bối." Minh Nhị dịu dàng bế con trai và lôi cả Hàn Bạc Băng đi.
Đến nhà vệ sinh phải chia ra. Hai ba con vào nhà vệ sinh nam, một mình Hàn Bạc Băng ở vệ sinh nữ.
~~~~~~~~~~~~~~~~