"Thằng nhóc này con nhất định phải phạt nó thật nặng. Đi thôi." Hàn Bạc Băng nắm chặt tay thành nắm đấm tức giận nói.
Buổi đấu giá vẫn diễn ra rất căng thẳng.
"Số ra giá vạn thưa quý vị."
Hàn Kha nhận được thông báo của Hàn Long lo lắng báo với người bên cạnh:" Thiếu gia, không hay rồi. Lão đại biết chuyện rồi. Mau về thôi!!!"
"Sao nhanh vậy, đấu giá còn chưa xong. Đợi đã." Người đó mặt cũng khó coi trả lời.
"Số ra giá vạn thưa quý vị."
Mọi người lại thêm một lầm hoang man.
"Ấy thế mà lên vạn, thật sự quá nhiều của cải. Quả này Vương tông truật sự gặp đối thủ rồi." Một người không nhịn nổi mà mở miệng cảm thán.
Trương Hằng ngồi bên lại càng lo lắng :" Hắn có bao nhiêu tiền vậy." Vương Hạo Thiên ngồi bên vẫn không nói gì nhưng đôi mày hơi càu lại.
Số một lần nữa được đưa lên. Người dẫn chương trình đọc lớn:" Số ra giá vạn và đã phá vỡ kỉ lục lâu nay của chúng ta. Không biết còn ai ra giá cao hơn."
" vạn." Một người từ bên ngoài đi vào lớn giọng. Toàn bộ những người có mặt đều đưa mắt nhìn người đó.
Một người đàn ông tầm đến tuổi cũng không đến mức quá soái nhưng cũng được gọi là đẹp. Trên người mặc bộ vest đen sang trọng và đắt tiền.
Trương Hằng ấp úng mặt khó cô hết nấc không nên lời:" Chẳng phải là....là..." Thấy Trương Hằng khác thường Vương Hạo Thiên nhìn theo hướng của Trương Hằng miệng lẩm bẩm.
"Minh....Nhị.... "
"Papa." Một bóng người nhỏ nhắn xinh xắn lon ton chạy đến ôm lấy chân Minh Nhị. Gọi papa ngọt sớt.
"Đi thôi, còn chậm thì papa không biết mommy sẽ phạt con thế nào đâu." Minh Nhị xoa xoa đầu cậu bé yêu thương.
Vương Hạo Thiên ngồi trên không nghe gì nhưng nhìn qua ánh mắt Minh Nhị cũng biết anh ta yêu thương đứa bé thế nào.
" vạn lần thứ nhất.... Lần thứ hai.... vạn lần thứ ba... Chúc mừng miếng đất ở phía đông thành phố thuộc về số ." Người dẫn chương trình vui vẻ chúc mừng.
Căn bản là vì miếng đất đã vượt với giá gốc quá cao so với tưởng tượng của họ. Lên được cái giá vạn phải nói là quá cao.
Ở bãi đỗ xe.
"Minh Nhị...." Vương Hạo Thiên gọi.
Minh Nhị cau mày dừng bước quay người lại.
"Vương tổng không biết tìm tôi có việc gì??" Minh Nhị thể hiện phép lịch sử hỏi anh.
Cậu nhóc đứng bên cạnh Minh Nhị lắc lắc tay giọng gấp gáp:" Papa, muộn là mommy sẽ phạt luôn papa."
Minh Nhị cười âu yếm xoa đầu cậu nhóc rồi nhìn Hàn Kha đang ngồi trong xe:" Đưa thằng bé lên xe trước đi. Bảo bối ngoan lên xe trước papa nói chuyện với chú này rồi chúng ta đi."
Trương Hằng đứng sau anh ngạc nhiên khi thấy người trong xe là Hàn Kha.
"Thiếu chủ, chúng ta đi." Hàn Kha cung kính mời cậu bé.
Nói sơ qua về cậu bé của chúng ta nhé.
Tên thật là Vương Thiên Vũ nhưng để che mắt người nên gọi là Hàn Thiên Vũ. Năm nay tuổi là kết tinh giữa anh và cô ( chắc mọi người biết là ai rồi nhỉ.) Là cậu nhóc thông minh, nhanh nhẹn, hoạt bát, chỉ số IQ cao hơn người bình thường, tương lai thay mommy của nhóc làm lão đại Điệp Giả.
Nét mặt Vương Hạo Thiên lúc này rất khó coi. Minh Nhị có con trai rồi sao, ngay cả Hàn Kha chẳng phải là thân tín bên cạnh cô sao, sao lại ở đây. Còn gọi đứa bé kia là "thiếu chủ" rốt cuộc là thế nào??? Trong đầu Vương Hạo Thiên liên tục hiện ra những câu hỏi mà anh chẳng thế nào giải đáp.
"Cô ấy thế nào??" Vương Hạo Thiên nhìn thẳng mắt Minh Nhị hỏi.
Minh Nhị vẫn tỏ ra bình tĩnh đáp lại:" Anh hỏi ai cơ, Băng Băng sao??"
"Cô ấy vẫn tốt chứ??"
"Anh thử nói xem??"
"Tôi có thể gặp cô ấy không??"
"Tôi nhớ cô ấy từng nói không muốn gặp cậu. Nên hãy quên cô ấy đi. Xin lỗi tôi còn có việc gấp. Thất lễ rồi." Nói dứt câu Minh Nhị quay người bỏ đi lên xe.
Anh nào biết ở sau có một người đau khổ thế nào??
"Chẳng lẽ đứa bé đó là của hai người họ." Anh vẫn đứng đó thất thần với những suy nghĩ làm anh thêm đau khổ.
Lúc này trên xem của Minh Nhị.
Minh Nhị nhìn cậu nhóc bên cạnh nhếch mép cười khổ:"Bảo bối con không biết đây là vùng đấy cấm của mẹ con sao??"
Nhóc gãi gãi đầu gỉ vờ ngây thơ:" Nhưng Papa là người dụ dỗ con đến đây mà. Chắc chắn mẹ sẽ không phạt một mình tiểu bảo bối đâu...hihi..." Miệng nói chèm chèn hai mắt cười tít lại chẳng thấy mặt trời đâu.
"Tiểu bảo bối của mẹ....... Tiểu bảo bối của Mommy...."
Nhạc chuông điện thoại của nhóc vàn lên, nhóc mắt máy.
"Mommy, tiểu bảo bối sắp về rồi. Mommy đừng giận, hại sức khỏe."
Nhóc vừa nhác máy liền lải nhải không ngừng nghỉ.
Bên kia phát ra âm thanh lạnh lùng của một nữ nhân
:" Đến vị trí mommy gửi trong vòng phút, nếu không con biết kết quả rồi đấy."
"Vâng."
Rồi nhóc mở hộp tin nhắn xem địa điểm là ở đâu đưa cho Minh Nhị xem.
"Papa, mommy bảo p, ở đây."
Minh Nhị trợn tròn mắt nhìn địa điểm trên điện thoại:"Mẹ con về Trung Quốc rồi sao??"
"Kha, đến đây nhanh lên." Minh Nhị nói tiếp.
Tại biệt thự Vương gia.
Anh một lần nữa chìm đắm trong rượu thuốc. Từ lúc về nhà anh đã nổi khùng ném hết đồ đạc trong phòng nhưng điên hơn là không cho người làm vào dọn mà ngồi bên trong đó uống rượu hút thuốc.
năm qua chẳng ai biết anh đã làm thế nào để vượt qua khoảng thời gian thiếu vắng cô. Anh tự mình dằn vặt bản thân, anh sống như một cỗ máy không cảm xúc, không có hỉ nộ ái ố.
Anh như một con robot được thiết lập chương trình. Sáng dậy đi làm, nếu có việc gì thì Trương Hằng báo cáo lại. Gặp khách thì về muộn, còn không thì về nhà ở trong phòng một mình. Đôi lúc vì chuyện gì đó uống vài ly rượu, hút mấy điếu thuốc.
Từ ngày Hàn Bạc Băng đi, chưa một lần anh tiếp xúc với người khác giới, chưa một ai thấy được nụ cười dịu dàng đó nữa. Chỉ vài cái gạt đầu hay là nụ cười xã giao cho qua chuyện. Trương Hằng, Lý Nghị, Mặc Đằng, Mạc Hân đã dần làm quen với chuyện hay hay chuyện anh bị thủng ruột vì lý do không ăn không ngủ.
______________
Biệt thự Hàn gia.
"Mommy, tiểu bảo bối về rồi." Thiên Vũ vừa đến nơi liềm tươi cười chạy vài ôm cổ Hàn Bạc Băng.
"Đứng ra kia. Mẹ có chuyện muốn nói với con." Hàn Bạc Băng lạnh lùng lên tiếng.
Từ vẻ mặt đến giọng nói đều làm người ta khó thở lo lắng, sợ hãi.
Cậu nhóc cúi đầu lùi ra sau, vẻ mặt ân hận.
"Đây là đâu?" Cô đang thép hỏi nhóc.
"Vùng đất cấm thưa mommy." Cậu nhóc khẽ rùng mình một cái rồi trả lời.
"Con hiểu chữ cấm dó nghĩa là gì không?"
"Tiểu bảo bối....."
"Không giải thích nhiều. Con thử nói xem trái quy định sẽ bị phạt thế nào??" Hàn Bạc Băng mặt càng lạnh, giọng càng đanh thé trừng mắt nhìn nhóc.
"Mommy, con biết lỗi rồi. Con xin lỗi sau này nhất định không như vậy nữa...!" Nhóc hốt hoảng xin lỗi cô nhưng vô ích cô vẫn không bị lung lay.
Thấy mommy vẫn không thay đổi suy nghĩ nhóc nghĩ ra cách khác đưa đôi mắt màu lam ngập nước long lanh nhìn papa. Đáp lại sự cầu cứu là cái nhún vai bất lực của papa Minh Nhị.
"Con đừng cầu cứu ba con. Vô ích thôi. Nhanh lên." Hàn Bạc Băng tức giận hét lên.
Lần đầu tiên thấy mommy tức giận như vậy nhóc có chút sợ hãi.
"Dạ mommy. Bước chân đến vùng đất cấm chịu hình nhà trắng một tháng ." Nhóc ẩu sầu nói hết câu.
"Hình nhà trắng" nghe có vẻ đơn giản nhưng mấy ai biết được sự thật trong đó. Máu trắng tinh tế đẹp mắt, nhưng tiếp xúc lâu nó mang lại cảm giác lạnh lẽo, cô quạnh. Làm lòng người dao động, ám ảnh.
"Con nhớ thì tốt. Bắt đầu từ ngày mai. Vào nghỉ trước đi. Đưa thiếu chủ về phòng." Cô nói với nhóc rồi nhìn người làm ra lệnh.
Nhóc cúi gầm mặt đi vào phòng theo cô người làm.
"Con đừng quá khắt khe với thằng bé. Nó còn nhỏ." Hàn Du Khương thương cháu ngoại nói cô.
"Không trách được cô ấy. Nó có gen vượt trội trong người là từ mẹ nó. Có nghe ai đâu." Minh Nhị vẫn còn tâm trạng đùa cợt.
Hàn Bạc Băng mặt đen như đít nồi nhìn Minh Nhị gắt:"Biết nó ở đây mà còn dám bao che. Sư huynh, huynh được lắm."
Minh Nhị lúc này mới nhớ lại ba chân bốn cẳng phóc ra ngoài chạy mất tiêu nhưng vẫn không quên chào Hàn Du Khương.
Giờ chỉ còn ba cha con nhà họ Hàn ngồi với nhau.
~~~~~~~~~~~~~
Tương lai sẽ có nhiều biến cố mọi người ạ.
C.ơn đã ủng hộ Băng và đừng quên ấn bình chọn nhé mọi người