“Tiểu Ninh, tiểu Ninh, van cầu con cứu ba ba đi.” Trong điện thoại, Nhan Kiến Thành khóc vô cùng thảm thiết. Nhan Nhuế Ninh thở dài.
“Được rồi, đã xảy ra chuyện gì?”
Ngoại ô Tây Sơn
“Đến chưa? Đại gia ta chờ không kịp! Có mang tiền đến không?” Một người đàn ông mặc quần áo rách nát, khuôn mặt lem luốc, giọng nói khàn đục, vừa nghe đã biết không phải người đất nước này.
“Từ từ, lập tức đến nghe, để tôi gọi điện thoại lần nữa.” Nhan Kiến Thành vội vàng nói.
“Không cần gọi, không phải tôi đã đến đây sao? Làm gì mà gấp vậy?” Nhan Nhuế NInh cười tít mặt nói với người cách đó không xa, từng bước một đi lên bậc thang rồi dừng lại bên người Nhan Kiến Thành.
“Tiểu Ninh, mẹ van cầu con, cứu em gái con đi. Em gái con còn nhỏ không hiểu chuyện, trước kia có chỗ nào đắc tội con, mẹ thay nó xin lỗi.” Bạch Thiển khóc rống lại chiếm được cái nhìn khinh thường từ Nhan Nhuế Ninh.
“Tôi đã đến, các ông thả người đi.”
“Mày nghĩ rằng tao và nhóm người của mày là đứa ngốc à? Mày xoay người chạy mất thì sao?”
Nhan Nhuế Ninh gật đầu, đi đến hướng bọn bắt cóc, lại đột nhiên dừng bước.
“Nhan Kiến Thành, đây là việc con gái giúp ông một lần sau cùng, lần sau gặp mặt, chúng ta là người dưng.” Nói xong từng bước một đi đến trước mặt bọn bắt cóc.
“Buông cô gái kia ra, người các ông muốn không phải là tôi sao?” Nhan Nhuế Ninh bình tĩnh nhìn lướt qua mặt mấy người đàn ông vạm vỡ trước mắt.
“Hô hô, thật là một ả đàn bà biết ý tứ…” Tên cầm đầu chưa kịp cười xong, có người theo rừng cây bên kia chạy tới.
“Lão đại, lão đại, không tốt, tất cả các đoạn đường trong thành phố đều bị chặn, chúng ta không ra được rồi!!”
“Mẹ nó, là mày!” Tên cầm đầu đẩy Nhan Sở Lan trong tay, bắt lấy Nhan Nhuế Ninh.
“Là mày báo cảnh sát phải không?” Nét mặt hung thần ác sát như muốn nuốt chửng cô.
“Không, tôi không báo cảnh sát, chỉ là bạn trai tôi là quân nhân, vừa rồi tôi chỉ gọi điện cho anh ấy thôi mà.” Mặt tên cầm đầu nghe Nhan Nhuế Ninh nói xong liền trở nên vặn vẹo, một bàn tay vung tới trên mặt Nhan Nhuế Ninh.
Lúc này, một nhà Nhan Kiến Thành đã sớm chạy không thấy bóng người.
“Chậc, tôi biết ngay mà.” Nhìn con đường mình vừa đi lên, Nhan Nhuế Ninh cười khổ.
“Bọn họ thật là cha mẹ của mày à?” Tên cầm đầu nhìn thoáng qua Nhan Nhuế NInh ngã trên mặt đất, kỳ quái hỏi.
“Trước kia thôi, hiện tại không phải nữa.” Nhan Nhuế Ninh ra vẻ thoải mái nói.
“Tao vốn cho rằng người quốc gia mày đều rất thương yêu con cái, ít nhất bọn họ đối với em gái mày là như vậy.” Nhan Nhuế Ninh không trả lời, bởi vì cô đã sớm dự liệu trước tình hình hiện tại.
“Lão đại, có quân đội cùng xe cảnh sát vây quanh ngọn núi!!” Tên trinh thám vội vã chạy tới.
“Tuy cực kỳ đồng tình với cảnh ngộ của mày nhưng mày vẫn phải làm con tin cho chúng tao.” Hắn kéo áo Nhan Nhuế Ninh, đi về phía sau ngọn núi.
“Các ông đã bị bao vây, bỏ vũ khí thả con tin, nhấc tay đầu hàng đi!!” Loa khuếch đại âm thanh truyền ra thanh âm vang vọng Tây Sơn.
“Phát hiện ra chưa? Người quốc gia chúng tôi không phải ngu ngốc đâu.” Nhan Nhuế Ninh tâm tình tốt bắt đầu trêu chọc bọn bắt cóc.
“Không được nhúc nhích.” Trong đám cây cối tiếng lá cây xào xạc, một đám chiến sĩ ngụy trang vây quanh đám người cao lớn vạm vỡ.
Tên cầm đầu nhìn sườn dốc sâu hun hút phía sau lưng, dùng lực chế trụ cổ Nhan Nhuế Ninh.
“Chúng mày đừng tới đây, nếu không tao sẽ giết con tin!” Nhan Nhuế Ninh phối hợp làm nét mặt sợ hãi, sau đó liền mặc kệ.
Hai bên cứ giằng co như vậy
“Dã Lang, tôi biết ông muốn báo thù cho người anh em Tham Lang của ông, nhưng tổn thương người dân vô tội, ông cảm thấy quốc gia của tôi sẽ bỏ qua cho ông sao?”
Nhan Nhuế Ninh nghe giọng nói kia, thân thể hơi cứng ngắc rồi khôi phục rất nhanh.
“Tội lỗi trong người tao đã sớm chồng chất, nhiều thì không nhiều, thiếu một cái cũng chẳng sao, chỉ tiếc cho cô em xinh đẹp này.”
Lời còn chưa dứt, Nhan Nhuế Ninh đã dùng khuỷu tay đánh lên bụng hắn, một cú ném duyên dáng qua vai, tên cầm đầu té ngã trên đất.
“Thật ngại quá, mệnh này của tôi vẫn dùng tốt, không cách nào theo cùng ông xuống địa ngục được.”
Nhan Nhuế NInh cười tít mắt, mới vừa bước một bước liền bất động. Tên đàn ông ngã sấp xuống đã một tay dùng lực bắt được mắt cá chân của cô.
“Con ranh, chúng ta cùng xuống địa ngục!!” Sau khi hét to, một tay dùng lực thật mạnh, đem Nhan Nhuế NInh quăng về phía sườn đất sau núi.
Rừng cây rậm rạp che khuất thân thể cô gái nhỏ.
“Bảo bảo!!” Tận mặt nhìn người mình yêu lăn xuống sườn núi, lần đầu tiên Cố Hạo Minh cảm thấy tâm như bị ai đó xé rách.
Hắn nhanh chóng giải quyết tất cả bọn bắt cóc, tổ chức nhân viên đi cứu Nhan Nhuế Ninh nhưng cả người cô dường như bốc hơi không thấy đâu.
Cố Hạo Minh lẳng lặng ngồi trong căn phòng Nhan Nhuế Ninh đã từng ở, an tĩnh có chút không giống người thường. Diệp Tu Lan bất đắc dĩ nhìn bạn tốt đã ngồi im tại đây mấy ngày hôm nay.
“Minh, cậu đừng quá thương tâm, nói không chừng cô ấy chỉ…à…lạc đường thôi.” Diệp Tu Lan thật sự không tìm thấy từ thích hợp để an ủi bạn.
Cố Hạo Minh không để ý đến bạn tốt đang an ủi mình. Rất nhanh vang lên tiếng đập cửa.
“Ai ôi, mệt chết gia rồi.” Hoàng Trạch Khải vừa vào cửa liền hô to gọi nhỏ. Giật mình thoáng nhìn ánh mắt Cố Hạo Minh nguội lạnh.
“Được rồi, tôi nói. Người anh em, tôi đề nghị cậu đổi mấy gạch thẳng đánh dấu trên vai thành cành ô liu trước đi, cũng đừng đi tìm Bảo bảo của cậu nữa.” Hoàng Trạch Khải lần đầu nghiêm trang nói.
“Vì sao?” Cố Hạo Minh chậm rãi mở miệng, tiếng nói khàn khàn tựa như một thế kỷ chưa từng mở miệng.
“Người anh em, đừng trách tôi không nhắc nhở cậu, tư liệu bạn gái nhỏ của cậu so với điều tra Lầu năm góc còn khó hơn, người như thế chỉ có hai loại. Hoặc cô ấy là người trái với xã hội hoặc là người bên trên.” Hoàng Trạch Khải nói xong liền chỉ chỉ trên đầu.
“Tôi hiểu rồi. Mấy ngày nay cảm ơn các cậu. Tất cả giải tán đi.” Nói xong, Cố Hạo Minh một người đi ra khỏi phòng.
“Này Tu Lan, cậu nói Minh gặp đả kích như vậy, chúng ta có nên giới thiệu bạn gái giúp hắn để hắn vui vẻ hay không?” Câu trả lời của Diệp Tu Lan là một cái nhìn xinh đẹp đầy khinh bỉ. Sau đó hắn liền rời khỏi gian phòng. Hoàng Trạch Khải biết mình bị bẽ mặt nên cũng theo rời đi.
Tại nơi đóng quân đêm khuya yên tĩnh, một bóng dáng lớn đang chạy không ngừng trên sân. Cố Hạo Minh rốt cục cũng cảm thấy chút bình tĩnh, miệng lớn thở hổn hển, nhớ lại lời Hoàng Trạch Khải nói ban ngày.
‘tôi đề nghị cậu đổi mấy gạch thẳng đánh dấu trên vai thành cành ô liu trước đi, cũng đừng đi tìm Bảo bảo của cậu nữa’
‘đổi mấy gạch thẳng đánh dấu trên vai thành cành ô liu trước đi’
“Phải đem quân hàm biến thành cành ô liu mới được sao?” Cố Hạo Minh xiết chặt quả đấm, nhiều năm qua lần đầu tiên chịu khuất nhục.
Một người bước chậm đến gian phòng kí túc, mới phát hiện trên bàn có một bức thư, kí tên Lucifer.