Nhà Hổ Tử ở ngoại ô, hai người đi thăm rồi trở về thì trời đã tối. Nhan Nhuế Ninh dựa trên tường Nhìn Cố Hạo Minh chuẩn bị bữa tối. Hai người không ai nói gì. Trong phòng an tĩnh thập phần áp lực.
“Bảo bảo, em có đồng ý để anh làm lính nữa không?” Thật lâu sau, Cố Hạo Minh ấp a ấp úng nói một câu.
Nhan Nhuế Ninh nghiêng đầu nghĩ, đột nhiên cười.
“Em biết anh thích bộ đội, nói anh rời đi không bằng giết anh. Huống chi em cũng thích anh mặc quân trang. Em chỉ có một điều kiện, mỗi một lần đều phải bình an trở về, nhớ rõ còn em ở nhà chờ anh.”
Cố Hạo Minh an tĩnh nghe Nhan Nhuế Ninh nói xong, một tay kéo cô vào trong lòng mình.
“Bảo bảo, thực xin lỗi, ủy khuất em rồi.”
“Không ủy khuất, tuy hiện tại chúng ta chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều, nhưng về sau anh sẽ bồi thường cho em đúng không? Đây xem như đầu tư nguy hiểm một lần đi, chỉ cần mỗi lần anh bình an trở về, em liền có lãi. Anh sẽ không để em lỗ vốn đấy chứ?” Tay cô sờ lên mái tóc ngắn ngủn của Cố Hạo Minh, có chút tê ngứa tựa như chính con người hắn.
“Ngày mai anh phải về quân đội. Thực xin lỗi.” Con ngươi đen Cố Hạo Minh tràn đầy áy này.
“Thôi nào, không phải em đã nói rồi sao? Em ủng hộ công việc của anh, chỉ cần anh bình an trở về nhà. Em đói bụng rồi, anh đã làm xong cơm chưa?”
Một đêm yên tĩnh
Cố Hạo Minh đi cực kỳ sớm, không quấy nhiễu Nhan Nhuế Ninh thức giấc, vẫn vụng trộm làm tốt bữa sáng. Lại một ngày sinh hoạt bận rộn bắt đầu.
Cố Hạo Minh tựa hồ khôi phục bộ dáng lưu manh vô sỉ như trước, chỉ cần không có nhiệm vụ, mỗi ngày đều gọi điện cho Nhan Nhuế NInh, khiến tất cả mọi người trong nơi đóng quân đều biết Tu La Cố Hạo Minh mặt lạnh có bạn gái.
“Bảo bảo, hôm nay có ăn cơm đầy đủ không thế?” Cố Hạo Minh mỗi ngày đều bắt đầu hỏi câu này.
“Anh à, em cảm thấy anh như đang nuôi con gái vậy.” Cô ru rú lười biếng trên ghế sofa, kỳ thật cô căn bản không có ăn cơm.
“Nuôi con gái? Được nha, em là con gái của anh, về sau không cần sinh đứa nhỏ nữa.”
Nghe Cố Hạo Minh tâm sự rất lâu rốt cục cũng cúp điện thoại. Nhan Nhuế Nhinh lại khôi phục vẻ mặt lạnh lùng trước mặt người ngoài.
“Nói đi.” Giọng nói uy nghiêm làm người đứng dưới bậc thang không khỏi rùng mình.
“Đại nhân tha mạng, đại nhân tha mạng????” Hắn biết, cho dù Luyện ngục thiên sứ toàn diện nghỉ ngơi và hồi phục, cũng sẽ không để hắn có thể lợi dụng.
“Ông có biết, việc chúng tôi muốn một người lặng yên không một tiếng động biến mất trên thế giới này là điều cực kỳ dễ làm, muốn sống thì nói cho tôi biết, ai phái ông tới?” Tiếng nói lười biếng từng chữ từng chữ rời trên người toàn thân phát run.
“Đại nhân, tôi nói… tôi nói…là Nhan gia, là Nhan Kiến Thành bảo tôi làm như vậy, còn nói nếu thành công sẽ chia cho tôi phần lợi nhuận.”
“À…? Đây là nguyên nhân ông dám ở trên địa bàn của chúng tôi mà ngang nhiên cướp đoạt mối làm ăn của chúng tôi sao? Tốt lắm.” Ánh mắt ý bảo hạ nhân đem người chật vật dẫn đi. Có lẽ sẽ không còn người thấy người này thêm lần nào nữa.
“Đại nhân, có cần truy sát công ty Nhan Kiến Thành không?” Một người áo đen nhẹ nhàng cúi đầu hỏi.
“Bề ngoài công ty chúng ta không phải có hợp tác quan hệ với Nhan thị hay sao? Nói cho bên kia, từ từ chơi đùa, tốt nhất là thu mua cho tôi, miễn lại đánh chủ ý lên chúng ta lần nữa.”
“Vâng, thuộc hạ minh bạch.” Người áo đen cúi đầu, nhẹ giọng nói rồi rời khỏi đại sảnh hắc ám.
“Bên này giao cho cậu, có việc thì gọi cho tôi.”
Những ngọn đèn hoa lệ tô vẽ lên bóng đêm thành thị, Nhan Nhuế Ninh bước chậm trên đường nhựa lớn yên tĩnh. Cô cực kỳ hưởng thụ phần an tĩnh này, cảm giác thật tốt đẹp. Phồn hoa sau lưng có quá nhiều đen tối khiến người ta mệt mỏi. Ví dụ như…
“Ồ, đây không phải là bác sĩ Nhan của chúng ta đây sao? Bạn trai đâu? Không phải quá cô đơn nên mới làm gái đứng đường đấy chứ?” Từ trong chiếc xe sang trọng lộ ra khuôn mặt trang điểm đậm, Nhan Nhuế Ninh cẩn thận nhìn rất lâu mới nhận ra người nọ là Nhan Sở Lan.
“Bà chị tốt đẹp của em, không nhận ra em sao? Ai nha! Một mình chị ở ngoài nhiều nguy hiểm! Vạn nhất gặp phải hái hoa tặc thì sao???? Ha ha, nói vậy thôi chứ hái hoa tặc có lẽ cũng không nhìn khuôn mặt khô cằn này của chị đâu.”
“Mặt bôi trát gì mà trắng thế kia? Cô không biết đồ trang điểm có thể làm người ta vô sinh à? Giám sát chặt chẽ người đàn ông của cô đi, đưng để hắn ta trở lại làm phiền tôi.” Nhan Nhuế Ninh xoay người, đi vào tiểu khu nhà minh.
“Con ranh đáng chết, để mày bị người ta cưỡng hiếp, xem còn dám ở đây kêu gào không.” Nhan Sở Lan lấy điện thoại.
“Này, là tôi. Cô gái lần trước đấy, các anh bắt lại rồi cưỡng hiếp cho tôi, giải quyết như thế nào do các anh, về sau đừng để tôi nhìn thấy cô ta.” Oán hận cúp điện thoại, nhìn Nhan Nhuế NInh khuất bóng, lộ vẻ tươi cười đắc ý.
Nhan Nhuế Ninh tháo khẩu trang, mỉm cười nhìn người nhà bệnh nhân trước mặt đang vội vàng.
“Yên tâm, người bệnh không có việc gì, ngày mai có thể nằm ở phòng bệnh bình thường.” Nhìn người bệnh đi xa, Nhan Nhuế Ninh mới trút hết mệt mỏi ra ngoài, đây là ca giải phẫu thứ ba trong ngày hôm này của cô, mệt chết cô rồi. Nghĩ muốn tựa trên tường nghỉ ngơi một lát, đột nhiên trọng tâm người bị lệch, cả người đã bị một đôi tay lớn ôm vào trong ngực.
“Anh.” Ngụy trang quen thuộc, mùi khói thuốc súng nhàn nhạt, cô biết nhất định là hắn.
“Ngoan, em hẳn mệt lắm rồi, thay quần áo đi, chúng ta về nhà.” Cố Hạo Minh không nghe thấy tiếng đáp lại, cúi đầu vừa thấy, tiểu bảo bối của hắn đã ngủ thiếp đi.
“Cố thiếu, cậu như thế nào đến đây?” Viện trưởng nhanh chóng đổi sáng khuôn mặt tươi cười lấy lòng, nhìn lướt qua Nhan Nhuế Ninh trong lòng Cố Hạo Minh, trong lòng ôm xẹt qua một tia chấn kinh.
“Không có gì… đúng rồi, Nhan Nhuế Ninh xin nghỉ phép không đến bệnh viện hai ngày tới.” Viện trưởng cúi đầu khom lưng vâng dạ, nhìn Cố Hạo Minh rời đi.
Trong phòng mờ tối, Cố Hạo Minh an tĩnh ngắm nhìn Nhan Nhuế Ninh say ngủ.
“Bảo bảo.” Cố Hạo Minh dùng tay chọc nhẹ lên mặt cô, làm không biết mệt.
“Bảo bảo, chúng ta kết hôn đi. Em biết không? Vợ đội phó dưới trướng anh đi đến nơi đóng quân thăm người thân, tiểu tử kia liền lên mặt, sau cùng bị một đám nện cho một trận mới yên tĩnh.”
“Bảo bảo, chúng ta kết hôn rồi, em cũng tới nơi đóng quân thăm anh có được không? Anh không sợ bọn tiểu tử kia đánh đâu.” Cố Hạo Minh thao thao bất tuyệt nói hồi lâu, kết quả bị Nhan Nhuế Ninh đánh một trận, nguyên nhân do hắn quấy nhiễu cô ngủ.
“Bảo bảo, gần đây đừng về nhà trễ, hai ngày trước có một kẻ tái phạm chạy tới thành phố A, chuyện chọn cô gái xinh đẹp rồi xuống tay, anh không ở nhà, không ai có thể bảo vệ em, em nhất định phải cẩn thận.”
“Bảo bảo, anh không ở nhà, em đừng động vào dao trong bếp, nhỡ làm bị thương thì làm sao bây giờ?”
“Bảo bảo….”
“Bảo bảo….”
“Cố Hạo Minh, anh đừng tham gia quân ngũ nữa, đi làm ủy viên hội phụ nữ tốt hơn!!” Nhan Nhuế Ninh nghe thấy phiền, một hơi cắn lên bả vai Cố Hạo Minh.
“Bảo bảo, anh thực hận không thể biến em thành chú chuột nhỏ, cất vào trong túi, tùy thời đều có thể lấy ra kiểm tra rồi hôn một cái.” Cố Hạo Minh mới vừa nói xong, liền cảm thấy bả vai bên kia cũng bị người nào đó cắn một cái.