"Jingle bell jingle bell" bài hát giáng sinh vang lên tràn ngập khắp con phố. Những bông hoa tuyết trắng rơi lất phất cùng những ánh đèn nhiều màu sáng lấp lóe và dòng người nhộn nhịp đông đúc cùng tiếng cười nói đầy vui vẻ đã tạo nên một khung cảnh đêm giáng sinh hết sức đầm ấm.
Tại Hàn gia, phòng khách nơi cả gia đình họ Hàn đang cùng quây quần bên nhau. "Anh để lệch sang bên phải một chút đi...đó...đó...đúng rồi" Hàn Mạc Di tuổi đứng xa xa vừa nhìn vừa chỉ đạo anh trai làm nhiệm vụ trang trí cho cây thông noen. Hàn Dạ Tước tuổi "ngoan ngoãn" nghe theo lời chỉ đạo của em gái. Đặt xong hình ngồi sao lớn lấp lánh lên đỉnh cây thông noen, anh mới thở phào nhẹ nhõm. Ban đầu việc trang trí cây thông noen là do người khác làm nhưng người phụ nữ quyền lực và người con gái bảo bối trong nhà lại yêu thích việc tự làm nên hai người đàn ông trong nhà cũng phải tuân theo.
Hàn Dạ Thần dời lại công việc để ở nhà cùng vợ con đón noen. Anh đang phụ vợ làm bánh quy trong bếp. Mạc Vi Như đeo găng tay vào, cẩn thận lấy khay bánh trong lò ra còn Hàn Dạ Thần phụ cô lấy đĩa và trang trí. Nhìn những chiếc bánh quy thơm ngon đủ các loại hình dạng khác nhau như ngôi sao, hình người, trái tim,... Mà Hàn Dạ Thần không kìm nổi mà bốc tay vài miếng. Mạc Vi Như đập nhẹ tay anh, cô khẽ lườm "Bánh còn nóng mà anh cầm tay không thế hả?" nói xong, cô khẽ lấy khăn giấy lau bột mì còn dính trên mặt giúp anh. Hàn Dạ Thần hưởng thụ sự chăm sóc của vợ yêu, anh híp mắt cười hì hì "Tại bánh vợ yêu làm ngon quá đó" Mạc Vi Như cười nhéo má anh "Dẻo miệng". Lau hết vết bột mì dính trên mặt anh xong, cô nói "Anh mang bánh ra đi, để em xem món canh với món gà thế nào" "Tuân lệnh vợ"
Hàn Dạ Thần đặt hai đĩa bánh quy xuống bàn, anh ngoái đầu ra phòng khách gọi "Tiểu Tước, Di nhi, hai đứa đã trang trí xong cây thông noen chưa? Xong rồi thì đi rửa tay chuẩn bị ăn cơm đi" hai đứa nhóc đồng thanh "Vâng ạ". Mạc Vi Như mang canh và gà nướng ra đặt lên bàn thì hai đứa nhóc cũng đã rửa tay xong và ngồi vào bàn ăn. Một nhà bốn người lại quây quần bên nhau, cùng nhau thưởng thức bữa ăn giáng sinh đầy ấm áp.
Ăn xong bữa tối, Hàn Dạ Thần ngồi đọc báo, Mạc Vi Như ngồi cạnh anh gọt trái cây còn hai đứa nhóc đang lựa chọn quà để chuẩn bị bóc ra.
- Hộp này là quà của chú Hạo tặng nên cho anh đó - Hàn Mạc Di cầm hộp quà to trên tay, nói rồi đưa cho Hàn Dạ Tước. Minh Hạo là người yêu mô hình xe và súng nên chắc không bao giờ anh sẽ tặng món gì dành cho con gái đâu.
- Đây là của cô Phó Ninh - Hàn Dạ Tước chăm chú nhìn rồi nói - cho em đó
- Đây là của chú Tử Âu
- Của chú Nghị Phong
- Cô Kim Hy
- Cô Khả Khả
Chỉ nhìn qua vỏ bọc quà mà cả hai đã biết được là ai tặng. Hàn Dạ Thần không nhịn nổi mà đặt tờ báo xuống, anh buồn cười hỏi hai đứa con "Sao hai đứa phân biệt được vậy?" Mạc Vi Như cũng tò mò mà nhìn. Hàn Dạ Tước làm bộ khinh thường nói "Ba à, chuyện này cũng dễ dàng thôi, chỉ cần quan sát tỉ mỉ là được mà. Tính cách hoặc sở thích của mỗi con người sẽ được thể hiện qua những món quà họ tặng. Để con ví dụ cho ba mẹ nghe nhé: chú Hạo là người yêu mô hình xe và súng, vỏ hộp quà của chú ấy đơn giản là các hình chữ nhật và hình tròn. Từ đó có thể suy ra được đó là hộp quà mà chú ấy tặng" Hàn Mạc Di gật đầu phụ họa. Hàn Dạ Thần hừ lạnh "Chỉ dựa vào những điều như vậy?" Hàn Dạ Tước nhếch môi "Chú Hạo là người đơn giản, sẽ không khó đoán đến mức không thể nhận ra" Hàn Dạ Thần lườm cậu. Mạc Vi Như ngồi cạnh xem mà bật cười "Hai cha con suốt ngày đấu khẩu với nhau" rồi cô quay ra con trai yêu của mình giơ ngón cái lên "Giỏi lắm con trai" Hàn Dạ Tước trở lại bộ dạng ngoan ngoãn cười híp mắt "Con cảm ơn mẹ" Hàn Dạ Thần nhìn mà tức không chịu nổi, thằng nhóc này có phải tuổi không vậy? Con mình thông mình thì anh đương nhiên rất hưởng ứng nhưng nó cũng phải có cái gì đó đúng nghĩa của một đứa trẻ chứ! Mới có tuổi thôi mà.
Hàn Mạc Di đẩy đẩy anh trai "Anh mở quà đi" Hàn Dạ Tước gật đầu. Hai đứa nhóc ngồi cạnh nhau cùng mở những hộp quà ra. Có gấu bông, mô hình xe, có váy, có bộ đồ ngủ hình khủng long cỡ nhỏ trông rất đáng yêu, có máy game, có laptop,... Hàn Dạ Tước còn giơ lên hộp mô hình xe " Chuẩn quà của chú Hạo rồi ba nhỉ?" Hàn Dạ Thần bước tới cốc nhẹ vào đầu con trai "Thằng nhóc đáng ghét" Hàn Dạ Tước ôm đầu quay sang mẹ yêu "Mẹ, ba đánh con" Mạc Vi Như chỉ biết thở dài. Hai cha con này không lúc nào là không gây gổ với nhau.
Hai nhóc hứng khởi mang quà đi cất, để hai vợ chồng ngồi với nhau. Nhìn tuyết rơi ngoài cửa kính lớn, lò sưởi ấm áp lấp ló ánh lửa, đôi vợ chồng ngồi sát cạnh nhau, cùng nhau hưởng giây phút riêng tư và ngọt ngào. Hàn Dạ Thần khoác vai vợ "Cuối cùng chúng nó cũng lên phòng, thoải mái quá" Mạc Vi Như véo má anh "Con anh mà sao anh nói vậy hửm" Hàn Dạ Thần cười hì hì "Anh chỉ có mỗi mình vợ thôi" Mạc Vi Như mỉm cười dựa vào người anh. "Tuyết rơi đẹp quá chồng nhỉ?" "Ukm, đây là lần đầu anh thấy được tuyết rơi hóa ra có thể đẹp như vậy" cô dụi đầu vào vai anh, hít lấy hương bạc hà quen thuộc "Thần, từ khi chúng ta gặp nhau đến hiện tại cho đến mãi sau này, anh đã có em ở bên cạnh rồi" Hàn Dạ Thần nhắm mắt dụi vào mái tóc cô "Anh biết rồi, cảm ơn em đã xuất hiện trong cuộc đời anh" Mạc Vi Như mỉm cười "Tất cả vì có anh" Cô khẽ nói "Thần, em yêu anh" Hàn Dạ Thần ôm cô, anh thủ thỉ "Anh cũng yêu em, vợ à" bọn họ giờ đã ngoài ba mươi tuổi nhưng vẫn có thể hạnh phúc như vậy. Mạc Vi Như và Hàn Dạ Thần đều cảm thấy đó là điều hạnh phúc nhất mà cả hai có được.
Gặp gỡ là chữ Duyên và đi qua cuộc đời nhau là Định mệnh sắp đặt. Đó là món quà ý nghĩa mà cuộc sống dành tặng cho mỗi người. Đôi khi chỉ cần nghĩ đến nó thôi cũng đủ lý do để mỉm cười.