Hôm sau, Vio đi đến hiệp hội Thương mại và Công nghiệp. Khi cậu bước ra từ nơi đó, mọi vấn đề đều được giải quyết một cách dễ dàng.
Vio đã báo cho những người điều hành hiệp hội về tình hình liên quan đến vương quốc Ruslan, cũng như những lo lắng về chuyện bảo vệ thị trấn. Hiểu được vấn đề nghiêm trọng như thế nào, họ dừng việc đang làm và ưu tiên cho Vio một số lời khuyên.
Vật liệu tạo gạch không phải là chuyện gì to tát. Ta có thể dễ dàng thu thập đất và cát bằng Tinh linh ma thuật tại ngay tại vùng đất này.
Mà vữa vôi, vấn đề gây nhức nhối nhất đối với Vio đã được giải quyết ngay lập tức. Hóa ra có một mỏ đá từng hoạt động ở cách xa làng Amade.
Lý do nó ngừng là vì mùa đông dài tại thị trấn Leca khiến việc đi lại trở nên khó khăn, cũng như tuyết rơi dày đặc khiến mỏ đá bị che lấp, hạn chế công dụng của nó. Nhưng đôi khi người dân vẫn tới đó thu thập các vật liệu cần thiết để xây nhà. Phỏng chừng ta có thể lấy đá vôi ở đấy để sửa tường.
Do đó, miễn là Vio quản lý chi phí củi nung gạch, hiệp hội Thương mại và Công nghiệp sẽ có thể trùng tu bức tường với kinh phí thấp.
Vio cười khổ, nếu biết chuyện này sẽ xảy ra thì cậu đã hỏi ý kiến của bọn họ ngay từ đầu rồi. Cậu quyết định lần sau sẽ dựa vào hiệp hội nhiều hơn.
Ngay sau khi Vio rời khỏi hội trường, cậu phát hiện Legion đang cầm cương ngựa đứng đợi trước sảnh. Cậu tiến về phía anh, trên mặt không kiềm được nét vui sướng. Khóe môi nhếch lên. “Có vẻ như việc trùng tu bức tường sẽ diễn ra suôn sẻ. Thật may là vấn đề lớn nhất của ta đã được giải quyết.”
Biểu cảm của Legion thả lỏng vài phần. “Nhẹ nhõm thật nhỉ, cậu Violant.”
“Ừ.”
Khi đang nói chuyện, có một số người phụ nữ đi ngang qua và vẫy tay chào Vio. Cậu khẽ giơ tay đáp lại, những người kia liền hét lên đầy phấn khích. Sau đó, họ cúi đầu chào rồi rời đi. Có người còn suýt vấp ngã vì cứ mãi liếc nhìn Vio.
Hôm nay, Vio mặc sơ mi trắng kèm áo vest màu xanh lam và quần tây đen. Ngoài ra, cậu còn khoác thêm chiếc áo choàng xanh có mũ trùm đầu. Cậu có kéo mũ trùm lên nhằm tránh cái nắng gay gắt của mùa hè, nhưng người dân thị vẫn nhận ra đó là Vio.
Hai người bắt đầu tìm đường đến tòa thị chính. Đây là lần đầu tiên Vio đến thăm thị trấn, cậu cảm thấy khá ấn tượng khi nhận ra nó lớn hơn nhiều so với trong trí tượng tượng của mình.
Thời điểm cậu và Legion đến tòa thị chính, có khoảng mười công chức tiến lại chào hỏi với vẻ phấn khích. Tuy vậy Vio lại không nhìn thấy ba kiểm tra viên thuế của mình. Bọn họ thường làm việc trong tòa thị chính, nhưng có vẻ hiện tại đều đã ra ngoài hết.
Sau khi rời khỏi tòa thị chính, Vio nói với Legion, “Được, ta đã xong việc của ngày hôm nay. Chúng ta quay về dinh thự thôi.” tiếp đó đi về phía con ngựa.
“Rõ,” Legion đáp. Khi Vio đã leo lên ngựa, Legion liền nói, “Xin phép cậu.” Rồi anh cũng leo lên, ngồi sau lưng Vio.
Vio đã quyết định cưỡi ngựa tới đây. Lý do là vì cậu cảm thấy tệ khi bắt người hầu chuẩn bị cho mình một cỗ xe ngựa chỉ để đi một chuyến ngắn. Nhưng sau hai năm không ra ngoài, cậu đã quên mất cách cưỡi ngựa. Chỉ mới leo lên lưng ngựa thôi mà cả người liền cứng đờ vì sợ hãi. Thấy vậy, Legion bảo cậu hãy cầm dây cương còn anh sẽ dắt ngựa.
Thế nhưng dinh thự của Vio nằm trên một ngọn đồi, cách thị trấn hơi xa. Mất khoảng ba mươi phút đi bộ từ đây sang đó và ngược lại. Vì cảm thấy cắn rứt lương tâm, Vio đã bắt Legi cưỡi ngựa chung với mình.
“Xin lỗi Legi. Ta sẽ cố gắng học lại cách cưỡi ngựa càng sớm càng tốt.”
“Hãy cho tôi biết bất cứ khi nào cậu tính học. Sẽ rất nguy hiểm nếu cậu tự tập một mình.”
“Được, ta sẽ.”
Vio cũng có thể yêu cầu Hauster, người chăn ngựa dạy cho cậu, nhưng Legion cứ nhất quyết muốn trở thành người dạy nên cậu cũng chấp nhận yêu cầu này.
Vừa qua khỏi cổng thị trấn, lại có một người đàn ông trung niên chào Vio. Vio chào lại. Ông ta liền quay sang người bạn bên cạnh mình, hét lên, “Ngài ấy đáp lại tôi kìa!”
Vio liếc nhìn họ, tiếp tục quay trở lại dinh thự.
Cậu tự hỏi tại sao mọi người lại có phản ứng thái quá đến vậy. Liệu cậu có nên đáp lại lời chào của họ không?
“Ờ Legi, ta tự hỏi, nhưng... sao ta lại cưỡi ở phía trước vậy? Ta nghe nói ngồi sau sẽ vững hơn.”
“Thật ra là ngược lại, cậu Violant à. Chỗ tôi đang ngồi có hơi lắc lư. Vì cậu không quen cưỡi ngựa nên tôi mới để cậu ngồi đằng trước.”
“À, vậy sao? Ta không biết điều đó.”
Cưỡi ngựa là thú tiêu khiển ưa thích của giới quý tộc. Nhưng khi Vio còn ở thị trấn Nada, cậu chưa bao giờ cưỡi ngựa ngoài giờ luyện tập. Cha và anh trai không thích mang Vio đi xa, thế nên cậu luôn ở lại với nhiệm vụ trông coi dinh thự của lãnh chúa. Ngay cả khi cậu chưa mắc chứng sợ ra bên ngoài, họ cũng sẽ lấy sức khỏe yếu của cậu ra làm cái cớ để lệnh cho cậu ở lại trong phòng.
Sức khỏe của Vio hồi còn nhỏ đặc biệt tệ. Cậu thường xuyên bị sốt khiến mẹ mình lo lắng. Đây cũng là lý do bà không ngừng cưng chiều cậu.
Con ngựa thong thả leo lên con dốc thoải. Cuối cùng, bọn họ đã về tới dinh thự. Vio nhận ra có một con ngựa xám lạ lẫm đang bị cột bên cạnh cổng. Ngay sau đó, một người đàn ông đeo miếng che mắt bên phải chạy về phía họ. Thoạt nhìn là kiểu người xấu điển hình, nhưng thật ra hắn chính là người chăn ngựa. “Chào mừng cậu quay về.” Hắn nói.
“Chúng ta về rồi đây, Hauster.”
Sau khi Vio và Legion leo xuống, Hauster nhanh chóng nhận lấy dây cương và dắt ngựa. Hắn cúi đầu nói.
“Có một sứ giả từ cung Điện hoàng gia đã đến dinh thự của chúng ta. Ông quản gia báo với tôi rằng vị sứ giả mong sẽ được gặp cậu càng sớm càng tốt.”
“Từ cung Điện hoàng gia? Ta biết rồi. Cảm ơn ngươi,” Vio nói. Cậu đi vào dinh thự, trong lòng thấy hơi khó hiểu.
Mới đặt bước chân vào dinh thự, Jill và Rille đã lập tức xuất hiện. Jill nhận lấy áo choàng của Vio. Tiếp đó, Vio rửa tay trong chậu nước mà Rille mang theo. Cậu tiến đến phòng khách.
Tại nơi đó, có một chàng hiệp sĩ trẻ với mái tóc vàng trong bộ đồng phục màu xanh nước biển đang ngồi uống trà trên ghế sô pha. Trên ngực trái của anh ta là huy hiệu chiếc lá xanh và thanh kiếm bạc. Trong Hiệp sĩ Hoàng gia, huy hiệu này dường như thuộc về đoàn Hiệp sĩ Lục Quang dưới trướng thái tử.
“Xin lỗi vì để ngài phải đợi. Ta là Violant Lessrhain,” Vio nói. Vị hiệp sĩ kia nghe vậy cũng nhanh chóng đứng dậy.
“Tôi là Cheval Royston từ đoàn Hiệp sĩ Lục Quang. Tôi đến để chuyển lời mời từ Thái tử Điện hạ tới ngài Violant Lessrhain và ngài Legion Salt,” Cheval nói, đồng thời đưa cho bọn họ hai lá thư viết tay.
Vio nhận một lá. Legion cũng làm theo, trên mặt lộ rõ hoang mang. “Thưa ngài sứ giả, tôi cũng nhận được thư mời?”
“Đúng vậy. Nhưng xin đừng gọi tôi là “ngài sứ giả”, Legion. Nghe có vẻ rất xa cách.”
“Không, làm sao tôi có thể cư xử bất lịch sự với sứ giả do Thái tử Điện hạ...”
Vio liếc nhìn Legion đang bối rối. “Hai người quen nhau?”
“Vâng. Chúng tôi gia nhập Hiệp sĩ Hoàng gia cùng năm. Chúng tôi cũng ở chung một phòng ký túc xá.”
Nghe đến đây, Vio đã hiểu. Cheval hẳn nhận nhiệm vụ làm sứ giả này nhằm đến kiểm tra tình hình của Legion. “Ta hiểu rồi... Ngài sứ giả, cho phép ta.” Rồi Vio ngồi xuống. “Legi, anh cũng nên ngồi xuống đi.”
“Vâng. Cho tôi xin phép.”
Cuối cùng, Legion và Cheval ngồi chung trên chiếc ghế dài. Vio rung chuông gọi Jill và Rille. Rille đến bên cạnh cậu, đặt bộ dụng cụ pha trà, trong khi Jill đưa cho Vio đồ mở thư.
“Cảm ơn hai người. Cả hai có thể lui xuống rồi.” Sau khi Jill và Rille cúi người rời đi, Vio quay sang Cheval, “Bây giờ ta sẽ đọc thư.”
Vio mở con dấu trên lá thư mời, sau đó đưa con dao cho Legion. Vio lướt sơ qua lá thư.
“Đây là lời mời đến dự tiệc sinh nhật sẽ diễn ra sau một tháng nữa của Thái tử Điện hạ phải không?” Cậu sầm mặt, hỏi.
Vì thái tử đã tự tay viết thư mời nên Vio biết mình không thể nào từ chối được.
Cheval dường như trở nên lo lắng khi nhìn thấy biểu cảm của Vio. “Chúng tôi biết rằng ngài Violant đang dưỡng bệnh. Thái tử Điện hạ có nói rằng nếu ngài thật sự không thể đến được, ngài ấy sẽ không phiền nếu chỉ có mình ngài Legion đến dự.”
“Legion, Thái tự Điện hạ biết anh sao?” Vio hỏi, u ám trên mặt đổi thành ngạc nhiên.
Legion nhận được thư mời do chính chủ viết dù anh chỉ là một hiệp sĩ có xuất thân khiêm tốn, mang ý nghĩa thái tử có ấn tượng tốt đối với anh.
Legion trả lời với vẻ ngại ngùng, “Tôi cũng lấy làm lạ... Tôi được ngài ấy khích lệ hồi chiến thắng một giải đấu võ thuật. Sau ngày hôm ấy, Điện hạ thường xuyên tới tìm tôi.”
Không phải nó có nghĩa là anh rất được ưu ái hả?
Khi cậu đang cân nhắc xem nên trả lời Cheval như thế nào, Jill trở lại với một lá thư trên tay. “Thứ lỗi. Cậu chủ, phu nhân gửi cho cậu một lá thư khẩn cấp.”
“Mẹ ta?” Vio vội cầm lấy lá thư và nhanh chóng đọc xem đã có chuyện gì xảy ra. Nhưng nội dung bên trong lại là bắt cậu tham dự buổi tiệc của thái tử bất kể lý do gì. Vì đây là thông báo đột ngột, bà sẽ chuẩn bị sẵn sàng tất cả những thứ cần thiết ở thủ đô nhằm giảm bớt thời giờ sắp xếp hành lý cho cậu. Bà cũng đã xếp cho cậu ở một trong những căn phòng khách của lâu đài hoàng gia, nhằm cách Ruphues càng xa càng tốt. Cuối cùng, bà nói rằng cậu nên quay về chung với Flora.
Có vẻ hiện tại mình không thể từ chối được rồi...
“Nữ công tước xảy ra chuyện gì sao?” Legion lo lắng hỏi. Vio lắc đầu, đưa lá thư sang cho anh. Sau khi được cậu cho phép, Legion xem qua nội dung của nó. Đọc xong, đôi mắt hổ phách hết sức ngạc nhiên nhìn Vio.
“Ngài sứ giả, tôi khiêm tốn chấp nhận lời mời này. Legi, anh thì sao?”
“Tất nhiên là tôi sẽ chấp nhận. Từ chối lời mời của Thái tử Điện hạ là một hành vi bất kính đối với ngài ấy.”
Cheval gật đầu một cách nhẹ nhõm. “Ngài có thể viết cho tôi một lá thư trả lời được không? Tôi đã chuẩn bị sẵn một con rồng.”
“Một con rồng?” Vio chớp mắt.
Mọi người thường dùng chim bồ câu để gửi thư. Nếu là thư khẩn cấp, họ sẽ chọn chim ưng. Phương pháp nhanh nhất là dùng rồng. Nhưng chỉ có gia đình hoàng gia mới có thể sử dụng, vậy nên Vio chưa từng nhìn thấy chúng bao giờ. Mà chuyện khiến Vio ngạc nhiên hơn cả chính là Cheval không tự mình đưa thư trả lời của bọn họ về.
“Tôi được lệnh quay về cùng với Legion,” Cheval lúng túng giải thích.
Vio thông suốt. Xét đến những cuộc tấn công vào dinh thự trong khoảng thời gian gần đây, khả năng cao là Vio sẽ từ chối lời mời. Mà với một kẻ trung thành như Legion, anh hẳn sẽ chuẩn bị tinh thần để thất lễ với thái tử. Ngay cả khi đã đồng ý đi cùng Cheval, anh cũng có thể muốn quay về giữa hành trình.
Dường như thái tử, thậm chí cả các hiệp sĩ đều hiểu rất rõ tính cách của Legion.
“Thế à? Vậy hãy ở lại đây cho tới ngày chúng ta khởi hành. Nhưng vì phòng khách đang có người ở, phòng ngủ còn trống duy nhất lại khá nhỏ hẹp. Ngài có muốn ở nơi đó không? Nếu không, tôi có thể tìm cho ngài một trong những căn nhà trọ ở thị trấn.”
“Không, tôi không ngại đâu.”
“May quá. Vậy giờ tôi sẽ đi sắp xếp phòng, cứ tự nhiên như ở nhà nhé,” Vio nói. “Legion, anh có thể hộ tống vị khách của chúng ta không? Cả hai quen biết nhau nên chắc có nhiều chuyện để nói lắm nhỉ? Anh có thể đi dạo quanh thị trấn. Hãy làm những gì mình thích.”
Legion đang ngồi trên ghế dài, nghe vậy cúi đầu. “Vâng, cảm ơn sự quan tâm của cậu.”
Vio đứng dậy, cậu gật đầu với Cheval. “Giờ ta đi đây. Nếu có vấn đề gì, ngài hãy báo cho Legi, chúng ta sẽ nhanh chóng giải quyết.”
Cheval cũng đứng lên. “Vâng. Cảm ơn lòng hiếu khách của ngài.”