Ngước mặt khỏi chồng giấy tờ, Vio nhận ra bầu trời bên ngoài đã nhuốm màu chàm, những ngôi sao bắt đầu lấp lánh ánh sáng.
Sau bữa tối sớm, cậu vẫn luôn nhốt mình trong phòng làm việc. Phép chiếu sáng làm căn phòng nhìn như vẫn đang là ban ngày khiến cậu không để ý mặt trời đã sớm lặn.
Vio đứng dậy đi đóng rèm, hình ảnh của khu vườn đập vào mắt cậu. Khi nhìn vào khung cảnh hoang tàn, sự kiện ngày hôm nay lại hiện lên trong tâm trí.
Ngạc nhiên thật. Mình cứ tưởng bản thân sẽ sợ hãi hoặc chán ghét hơn nhiều nếu phải gặp lại Erik…
Tại thời điểm đó, Vio chỉ biết cố gắng bảo vệ Flora thay vì phí thì giờ để sợ hãi. Tuy nhiên sau khi bình tĩnh lại, những thứ sót lại trong đầu cậu chỉ còn mỗi thương hại và đau buồn. Vio không phải là người duy nhất bị gông cùm vào ngày mùa đông năm ấy. Erik cũng như vậy.
Trông hắn không ổn chút nào. Nếu như hắn ta cười nhạo và giễu cợt kiểu “đáng đời nhà mày”, vậy mình chắc chắn sẽ ghét hắn. Nhưng…
Erik giờ đây đang rục rịch tại một quốc gia khác trong khi vẫn nhắm chặt không dời gia đình Lesserhain. Sẽ tốt hơn nếu hắn trút được mối hận cũng như yên ổn sống nốt phần đời còn lại sau cái ngày đâm Vio.
“Đúng là một gã rắc rối.” Vio càu nhàu, kéo đóng tấm rèm.
Ngay lúc đó, có người gõ cửa phòng làm việc.
Nhận được câu trả lời của cậu, Jill mang theo dụng cụ pha trà bước vào phòng. “Cậu chủ, nghỉ ngơi một lát chứ nhỉ?”
“Chắc rồi, cảm ơn ông.” Vio đáp. “Lạ thật. Dạo gần đây, Legi mới là người thường mang trà đến.”
“Ngài ấy bảo sẽ tuần tra khu vực rồi xách cây đèn đi mất. Có vẻ ngài ấy còn muốn tập luyện thêm chút ít.”
“Vào đêm khuya như này?” Vio vô thức đưa mắt nhìn cửa sổ. Nhưng vì đã đóng rèm nên cậu không thể nhìn thấy gì.
“Thường thì ngài ấy sẽ tập luyện vào sáng sớm. Nhưng hiện tại ngài ấy nói muốn làm nguội cái đầu của mình một chút.”
“Sao Legi lại tức giận? Anh ấy cảm thấy bị tổn thương sau khi Erik gọi mình là đàn em à?” Vio nhấp ngụm trà đen, lẩm bẩm một mình.
Dù Legion trông bình tĩnh như thường ngày, mọi người vẫn có thể nhìn ra tâm trạng anh ấy đang rất xấu. Bước chân vang tiếng nặng nề như sấm, động tác đóng cửa cũng mạnh bạo hơn. Cách hành động mọi khi của anh đều vô thanh vô tức, thế nên rất dễ biết được nếu có gì đó xảy ra.
“Cậu chủ, thứ cho tôi nói một câu thô lỗ như thế này, nhưng mọi người hầu đều nổi cơn thịnh nộ trước hành động của Erik.”
“Ta hiểu rồi… Rille không bị dọa sợ chứ?”
“Không có. Đúng hơn là cô ấy đang rất giận dữ.”
“Vậy thì ta đoán là tốt rồi. Ta không muốn một ai phải phiền lòng vì hoàn cảnh của mình.” Vio thở dài não nề.
“Chúng tôi tức giận vì biết cậu chủ lo lắng cho chúng tôi. Cậu không cần phải bận lòng vì chúng tôi. Chỉ cần cậu có thể sống an ổn cả đời, chúng tôi đều sẽ thấy hạnh phúc.”, Jill đáp. Rồi ông cung kính cúi đầu.
Vio chớp mắt, nét mặt dần dịu dàng hơn. “Các người đúng là giỏi chiều chuộng ta.”
“Trái lại, chúng tôi sẽ không phiền nếu cậu hành động ích kỷ hơn. Chúng tôi sẽ luôn làm theo mong muốn của cậu.”
Vio bật cười. Trái tim ngập tràn vui sướng, cảm giác như đang ngâm mình trong bồn nước ấm vậy. Nụ cười tự nhiên nở trên môi cậu. “Gì vậy chứ? Không phải ông đã phục vụ trà cho ta rồi sao? Với ta thế là đủ rồi. Cảm ơn ông.”
Jill híp mắt cười nhẹ. “Chúng tôi thực sự sẽ luôn làm theo mong
muốn của cậu.”
“Rồi, ta biết rồi. Ta sẽ cho ông biết khi ta nghĩ ra mình muốn thứ gì.” Vio tự hỏi tại sao bọn họ lại yêu cầu cậu trở nên ích kỷ hơn. Nhìn tình huống kỳ lạ này, cậu lại không khỏi bật cười ra tiếng.
Jill hài lòng gật đầu. Ông liếc sang đống tài liệu nằm trên bàn làm việc. “Nhân tiện, cậu chủ đã giải quyết xong những vấn đề liên quan đến việc sửa chữa bức tường chưa?”
“Ài, vẫn chưa. Cho dù ta có tính toán bao nhiêu lần, chúng ta vẫn không có đủ chi phí mua vật liệu…”
Một phần của những bức tường bao quanh thị trấn Leca đã sụp đổ. Nếu có kẻ thù tấn công, chúng chắc chắn sẽ chọn xâm nhập từ nơi đó. Vì nằm tại vị trí thường xuyên gặp hoa tuyết, đó vẫn chưa phải là một vấn đề lớn gì cho tới bây giờ. Nhưng trường hợp xấu nhất sẽ xảy đến nếu chiến tranh thật sự nổ ra.
Với ngân sách hiện nay, Vio chỉ có thể trang trải một phần chi phí nhân công và nguyên vật liệu. Cậu có thể kêu gọi sự giúp đỡ tiền bạc từ người dân trong thị trấn, nhưng cậu lại không muốn tạo gánh nặng quá lớn cho họ. Cậu sẽ chỉ chọn cách đó nếu như thật sự cùng đường bí lối.
“Ta sẽ thử thương lượng với hiệp hội Thương mại và Công nghiệp của thị trấn… nhưng có vẻ vẫn sẽ vô dụng. Chúng ta dùng gạch để xây cũng được, nhưng cần phải đem nung trong lò và nó tốn rất nhiều củi vì số lượng gạch cần thiết là rất lớn. Ngoài ra, còn cần phải tới nơi khác mua vôi để tạo vữa. Ta cũng sẽ phải xem xét đến chi phí vận chuyển…”
Vio cảm thấy đau nhức cả đầu.
“Cậu chủ, cậu có thể giao lại việc đó cho chuyên gia. Cậu chỉ cần cho họ xem ngân sách và hỏi liệu có thể khôi phục bức tường với số tiền đó hay không. Nếu không được, khi đó cậu hẵng tính toán lại.” Jill nói đầy dứt khoát. Ông tiếp tục với vẻ kính trọng, “Cậu chủ, hôm nay cậu hẳn đã mệt rồi. Xin đừng lo nhiều quá và hãy nghỉ ngơi đi.”
Vio cười khổ. “Ừ. Ta cũng không hiểu lắm mấy thứ kỹ thuật xây dựng này. Ta sẽ thảo luận với hiệp hội trước rồi suy nghĩ thêm về nó. Được rồi, nghỉ ngơi thôi.”
“Cảm ơn cậu vì đã nghe theo yêu cầu của tôi.”
Vio gật đầu, hủy phép chiếu sáng và để lại đống tài liệu trên bài.