Lý Minh đi đi lại lại trước vách thạch động, bên ngoài Thập Đại Vạn Sơn thi thoảng vang lên tiếng man thú gào rống, cả bọn cũng đang ngơ ngác nhìn lên trên bức vách khắc đầy phù văn chi chít, chính là tam thập nhất trọng cấm chế được Lý Minh khắc họa ra.
Phù văn hỗn loạn cực kỳ, vô luật vô định không cách nào diễn giải, hắn đi lại đã hơn một ngày nhưng vô lực tính toán ra, bọn Hắc Quy lo lắng đã nhắc nhở hắn không ít lần. Lý Minh dừng lại, ngồi xuống đả tọa tĩnh tâm suy nghĩ, hắn quyết định bắt đầu lại từ con số không, hắn bắt đầu hệ thống lại Lạc Việt Độn Toán cùng Huyền Cổ Tinh Đồ, hai pháp môn này hắn tiếp thu khi đã có tri thức nhất định khiến luồng suy nghĩ tư duy của hắn bị đóng đinh, đi theo lối mòn định sẵn, hắn cảm thấy mình chưa hiểu hết hoặc hiểu sai về hai bộ pháp môn này, hắn cần có bước đột phá để phá giải cấm chế hỗn loạn kia.
Hắn thử quên hết làm lại từ đầu, từng con tính, từng nhật nguyệt tinh thần được hắn hệ thống sắp xếp lại từ đầu, hắn bắt đầu học vỡ lòng từ những trang đầu tiên lấy kiến thức cơ sở, hắn bỏ đi hết những quẻ tính bát quái từ lão Tả, vứt cả những tính toán số học hắn tiếp thu từ phiên chợ mua bán ngoài thôn. Một lần ngồi như vậy khi hắn đứng lên đã trôi qua ngày thứ bảy, trong động chẳng còn ai, bọn Hoàng Nam buồn chán đã theo Bạt Đô ra ngoài xem xét.
Hắn đầu óc không minh, hai mắt mở to nhìn vào phù văn đồ hình trên vách động, hắn phát hiện hướng nam quẻ Ly dễ tính toán nhất, hắn chọn bắt đầu từ đây, toán kinh được hắn triệt để vận dụng, từng phù văn như nòng nọc bay nhảy trong mắt, ngàn vạn phép suy diễn được hắn tính ra, một canh giờ, hai canh giờ, từng phù văn được hắn tổ hợp cả nghìn vạn lần, nửa ngày sau cuối cùng thành công một góc nhỏ, Ly phương phù văn được hắn sắp xếp thành một đầu Chu Tước đập cánh phá thiên không. Đầu xuôi ắt đuôi lọt, một canh giờ sau ở phương đối diện quẻ Khảm, một đầu Huyền Vũ thân rùa cõng rắn cũng thành hình.
Tới khi bọn Hoàng Nam quay lại, trước vách thạch động đã xuất hiện bốn đầu thần thú Thanh Long, Bạch Hổ, Chu Tước, Huyền Vũ hình thành từ phù văn trấn trụ tứ phương, xung quanh là là vô số chòm sao, tinh vực. Đúng lúc này Lý Minh mở mắt, đưa tay vẽ một nét phù văn cuối cùng, cấm chế sau cùng được giải, bốn đầu thần thú ánh mắt tập trung về hướng một chòm sao, chính là Ngân Hà Tinh Vực cũng là nơi hắn đang sinh sống, một lần này tốn thời gian của hắn mười ngày đêm, cuối cùng cấm chế chính là một bộ cổ tinh đồ hắn chưa từng biết tới. Lý Minh ra hiệu, Hoàng Nam kéo lê Bạt Đô đang si mê nhìn bức cấm chế ra ngoài, lần này quyết định, mọi sự phải thật chu toàn.
Linh khí từ phần còn lại của giọt thần dịch lại ào ào đổ vào tam thập động thiên, linh khí cuồng bạo như một cơn lốc khổng lồ, tất cả dồn nén lại thành một mũi khoan phá bén nhọn. Lý Minh quyết đoán dẫn động lốc khí đánh vào vị trí phù văn của Ngân Hà Tinh Vực, linh khí lúc đầu vẫn như trôi vào hư vô, một lần, hai lần, tới lần thứ ba cấm chế bắt đầu dị động, toàn bộ phù văn tự động vận chuyển theo quy luật, Chu Tước, Huyền Vũ, Bạch Hổ, Thanh Long, tứ đại thần thú đại diện tứ đại tinh vực hùng mạnh nhất trấn trụ tứ phương, xung quanh chúng là vô vàn tinh thần tinh vực từ từ thành hình.
Lốc khí vẫn không dừng lại, tiếp tục công phá Ngân Hà Tinh Vực. Đột ngột từ hướng tứ đại tinh vực, bốn đầu thần thú cùng nhau gầm rống, từng tinh vực xuất hiện tia sáng chói lòa đồng loạt nhắm bắn vào vị trí Ngân Hà Tinh Vực, cổ tinh đồ ầm ầm sụp đổ, tam thập nhất trọng mở ra, ào ào linh khí đổ vào tân động thiên, không gian rộng lớn vô biên, dường như dung nạp được linh khí của toàn bộ những động thiên còn lại.
Đúng lúc này bên ngoài tinh không mênh mông vô ngần trong Ngân Hà Tinh Vực, đôi mắt một tôn cường giả đột ngột mở lớn nhìn về phía Hoang Tinh Hệ, nơi đó có một màn cấm chế dày đặc đang bị đàn Hỗn Độn Tinh Thú gặm nhấm dần, hắn cảm nhận được pháp tắc thiên địa ba động nơi tinh hệ kia, dù rất nhỏ nhưng không thoát khỏi thần thức của hắn. Đàn thú này đã ở đây gần vạn năm, hàng ngàn vạn con vì kiệt lực gặm phá cấm chế mà chết, nhưng từng đầu thuyền vẫn theo Tinh không cổ đạo ùn ùn chở Hỗn Độn Tinh Thú về đây, màn cấm chế đã cực kỳ mỏng manh, xem chừng không còn trụ được bao lâu.
Bên trong thạch động, một khoảnh khắc Lý Minh cảm thấy như có một đôi mắt khổng lồ đen kịt đang nhìn về phía não hải khiến hắn ớn lạnh sống lung. Nhưng cảm giác đó nhanh chóng biến mất, thế chỗ là lực lượng cường đại từ động thiên vừa được mở, Lý Minh vui mừng khôn xiết, hắn không nghĩ đơn giản có thể đột phá thành công nhanh như vậy, hiệu quả lại không ngờ tới, chỉ một trọng này lực lượng của hắn đã tang lên khủng khiếp, một trọng này nâng cảnh giới chiến lực của hắn tới ba thành.
Không dừng lại ở đó, hắn tiếp tục huy động linh khí công phá cấm chế tiếp theo, hắn đã có kinh nghiệm, thừa thắng một lần xông lên. Dư lực vẫn còn, lốc khí tiếp tục đập vào tam thập nhị trọng cấm chế, vẫn cùng phương pháp cũ suy diễn, mặc dù phù văn phức tạp hơn nhưng không làm khó được hắn, vô vàn tinh vực cùng nhau triều bái một phương, chính là vị trí của Thất Tinh Bắc Đẩu, nhưng hắn thất bại.
Một lần nữa suy diễn, hắn phát hiện một phù văn tinh vực đối trọng cùng Thất Tinh Bắc Đẩu trên cổ tinh đồ, chính là Mang Xung Tinh Vực, một sáng một tối, một âm một dương, hắn không ngần ngại công kích cả hai. Vất vả một hồi, cấm chế thứ hai tan rã, tam thập nhị trọng mở ra, thiên địa linh khí tự động tụ tập, toàn bộ Man Hoang khí tức xao động, âm dương nhị khí triều bái về người hắn, thạch động bỗng chốc trở nên đen kịt, hắc khí lấp kín, người người đối mặt không nhìn thấy nhau, một lúc sau lại tới bạch khí mờ mịt, soi cả tòa thạch động sáng rực, Lý Minh chẳng khác nào một âm dương lô, hắn đang luyện hóa Man Hoang hắc bạch nhị khí đổ vào động thiên, đấy là ý nghĩa của tam thập nhị trọng, Âm Dương động thiên.
Lúc này, Thập Đại Vạn Sơn vô số cổ thú bất chợt ngước mắt lên trời, bọn cổ thú trời sinh thần giác, bọn hắn đang chứng kiến từng dòng âm dương hắc bạch nhị khí chảy xuôi về hướng đông nơi Lý Minh đột phá. Hoàng Nam thấy quái sự lập tức phi ra ngoài thạch động, hắn ra tay bày bố thêm mấy tòa trận pháp, hắn sợ rằng trận pháp Lý Minh không đủ che lấp khí tức, Thiên Môn Đạo vốn giỏi che dấu thiên cơ nhưng bản thân hắn ngay lúc này cũng không chắc chắn, Lý Minh gây ra động tĩnh quá lớn, bầu trời phía trên thạch động linh khí đang cuồng bạo, Man Hoang vốn linh khí thưa thớt, xảy ra bạo động như vậy chẳng thể che dấu tai mắt cường giả.
Thần dịch vàng óng ánh còn lại một chút, đủ để Lý Minh lấp đầy động thiên một lần cuối cùng, hắn chơi canh bạc tất tay, liều lĩnh tấn công cấm chế cuối cùng, hắn chẳng biết chuyện gì sẽ sảy ra, hai lần đột phá đều có cảm giác bị chí cường giả nhìn trộm, có thể hắn một bước đột phá tới cảnh giới vạn năm, cũng có thể thần hồn câu diệt, nhưng hắn một khi đã quyết, chưa bao giờ lùi bước.
Đợi cho hắc bạch nhị khí lấp đầy Âm Dương động thiên, Lý Minh trực tiếp bày ra một tòa Diệt Phá Thái Cực Đồ, hợp lực cùng lốc khí đánh vào cấm chế, điểm đến chính là một vùng hỗn độn tinh vực được phù văn bày ra, nơi này từng khỏa tinh thần nổ tung, tinh vực hình thành diệt phá liên tục, hỗn độn khí tức tràn lan, hắc động cắn nuốt vạn vật.
Hắn dùng áo nghĩa tối cao của Việt Thiên Quốc diễn giải ra Diệt Phá Thái Cực Đồ, hắn dụng chữ Lực điều động lốc khí. Hắc Bạch nhị khí ầm ầm nghiền ép, một chiêu chụp trực tiếp lên trên cấm chế, kéo theo phía sau là lốc khí khoan phá vùng hỗn độn tinh vực phù văn, đột ngột đầu hắn đau như búa bổ, động thiên cuối cùng sát ngay đại não, mỗi chấn động nhỏ khiến đầu hắn muốn nổ tung. Hắn cắn răng chịu đựng, cố gắng tỉnh táo điều khiển Diệt Phá Thái Cực Đồ, cấm chế cuối cùng liên thông não hải là nơi chứa thần hồn, một đòn phá cấm chế của Lý Minh chính xác là nguy cơ trùng trùng, chỉ một chút dư lực bắn ra thần hồn yếu ớt của hắn sẽ tan thành khói mây.
Thái Cực Đồ tiếp tục nghiền ép cắn nuốt tinh vực hỗn loạn kia, Lý Minh mồ hôi chảy như tắm, chỉ cần phá nát vùng hỗn độn tinh vực này cấm chế ắt hẳn phải giải khai, va chạm cùng dư lực liên tiếp gõ vào não hải hắn.
Đã tới hạn mức chịu đựng, tưởng chừng hắn sẽ hôi phi yên diệt, đúng lúc này từng đạo phù văn sáng lấp lánh từ thần dịch chất chứa trong mỗi động thiên tự động bay về phía Diệt Phá Thái Cực Đồ, thần văn tỏa ra trấn áp vùng hỗn độn tinh vực, bạo động lực lượng lập tức ổn định, Thái Cực Đồ dễ dàng cắn nuốt tinh vực, không còn va chạm dư lực đánh vào não hải Lý Minh, thần văn cổ tự đã hấp thu toàn bộ. Cũng vào lúc đó, tinh thần lực hắn đột nhiên mạnh mẽ khác thường giúp hắn tỉnh táo tiếp tục công phá cấm chế, nếu vừa rồi hắn ngất đi, Thái Cực Đồ không người khống chế, dứt khoát sẽ chạy loạn nghiền ép hết thảy, hắn chắc chắn phải chết.
Một đạo vô hình lực lượng từ thạch động tràn ra chấn động toàn bộ đại lục, chí cường giả đều có thể cảm nhận rõ, cùng hướng ánh nhìn về phía Man Hoang, đại đạo thoáng chút dao động, đấy là việc đại biểu có tu chân giả tu luyện tới cực cảnh, đã hơn vạn năm nay đây lần đầu tiên xảy ra quái sự như vậy. Bên ngoài tinh không, tôn cường giả kia gào rống nổ tung từng tinh cầu, một đạo hắc tuyến bắn ra từ đôi mắt hắn đập vào cấm chế nổ đùng đoàng, hắn điên cuồng tấn công cấm chế, tay phải vung lên cây roi quất mạnh liên tục vào đàn Hỗn Độn Tinh Thú khiến bọn chúng đau đớn rống lên, càng ra sức gặm nhấm màn cấm chế đã mỏng manh tới thương thảm kia.
"Chẳng lẽ có cổ thú hóa hình?" - Đông Hải trên một tòa đảo, một lão nhân râu tóc bạc phơ đang ngồi câu cá đưa mắt nhìn về phía tây Man Hoang, trầm tư suy nghĩ.
Một tòa đồng điện, một vị lão nhân đốt nhang câu thông Thần Giới, lão vốn xưng hùng xưng bá tu chân nhân giới nhưng bấy giờ ăn nói khép nép, cung kính bẩm báo sự việc vừa xảy ra. Ở một nơi khác, Cao Biền lại trực tiếp sai nhân mã đi điều tra, hắn cần những loại cường giả như vậy.
Lão Tả Ao đang ở một vùng núi phương bắc truy sát người cũng ngoái đầu quay lại, lập tức bày một truyền tống trận nhảy tới Man Hoang, nhân mã các phe đều dị động.
Bầu trời Man Hoang tràn ngập hỗn độn khí tức, cả Man Hoang vốn đã như thượng cổ đại địa tràn đầy hoang dã khí tức, bấy giờ giống như quay về thời thái cổ hồng hoang, man thú nằm rạp không dám nhúc nhích, thảo yêu thu mình, nhân tộc cường giả ngước nhìn thiên không lòng đầy lo lắng. Động thiên cuối cùng của hắn chính là Hỗn Độn động thiên tràn đầy hỗn độn khí, không như Âm Dương nhị vốn sẵn tồn tại trong thiên địa, Hỗn Độn khí tức mỏng manh tới đáng thương, cũng không cường giả nào đủ năng lực thu thập, chẳng vậy mà khi Lý Minh đánh một chiêu Hỗn Độn Lôi Âm tràn ra hỗn độn khí tức, cường giả tam phái liền muốn tru diệt. Một động thiên cuối cùng này của hắn này không tang lên chiến lực, nhưng đại biểu hắn nắm giữ trong một một loại chí cường khí tức, đủ để mang đến cho hắn đại họa ngập đầu.
Nhưng Lý Minh hắn không biết, hắn đứng dậy, âm dương hỗn độn khí tức từ người hắn tràn ra, tóc tai rối bù tung bay, ánh mắt sâu thăm thẳm, trông hắn tựa như một đầu viễn cổ ma thần, toàn bộ động thiên được khai mở, đấy là việc khoáng thế cổ kim, trong lịch sử tu chân giới chẳng mấy người làm được, bấy giờ âm dương cùng hỗn độn khí theo xương cốt kinh mạch mài dũa thân thể, hắn có thể cảm nhận rõ được mãnh bá lực lượng trong từng thớ thịt, từng sợi tóc, xương cốt hắn rắn chắc hơn cả huyền thiết, ba mươi ba động thiên từ vàng óng chuyển sang huyền hoàng chảy xuôi hỗn độn âm dương. Hắn phóng xuất tinh thần lực tràn lan ra mấy dặm bên ngoài dò xét, động thiên khơi mở bắc thông với não hải qua một cây cầu, tinh thần lực hắn trở nên mạnh mẽ chưa từng có, chỉ có Tụ Thần Cảnh cường giả mới có khả năng phóng xuất tinh thần lực, nhưng hắn đã làm được, thậm chí còn làm tốt hơn tốt hơn một số người tu vi yếu nhược, từng nhánh cây ngọn cỏ quanh động một dặm đều hiện rõ mồn một trong đầu hắn, kèm theo đó là không ít nhân mã các phe đang tiến về phía này.